Cô Gái Địa Ngục

Chương 394: Đứa bé nuốt quỷ



"Lâm Lâm, bế con theo anh." Chu Nguyên Hạo vội vàng thay một bộ quần áo khác, tôi tò mò hỏi: "Đi đâu vậy?"

"Đương nhiên là đi mua đồ cho Tiểu Hi."

Anh lái chiếc Lamborghini phóng như bay trên đường phố, suýt vài lần bị cảnh sát đuổi theo, khiến tôi sợ hãi.

"Yên tâm, đường đường là Quỷ đế mà ngay cả xe cũng không lái được thì thật sự không xứng với em." Chu Nguyên Hạo trêu chọc.

Chúng tôi đến trung tâm thương mại tốt nhất Sơn Thành, tầng bảy của trung tâm thương mại toàn là bán đồ dùng cho trẻ sơ sinh và trẻ nhỏ. Chu Nguyên Hạo thấy cái gì cũng tốt, cái gì cũng muốn mua, còn gọi một nhân viên đẩy xe hàng đi theo chúng tôi.

Thực ra anh hoàn toàn có thể gọi một cú điện thoại cho chú Trịnh, để chú Trịnh chuẩn bị mọi thứ cho anh, nhưng anh lại cùng chúng tôi đi dạo trung tâm thương mại, tự mình lựa chọn đồ, đây mới là hưởng thụ niềm vui gia đình.

Anh lấy một chiếc váy công chúa màu xanh từ trên kệ hàng xuống, ướm thử lên người con gái, hài lòng nói: "Cái này đẹp đấy."

Tôi bị sốc: "Đây không phải là quần áo cho trẻ bốn năm tuổi sao?"

"Để dành cho con bé mặc lúc bốn năm tuổi." Chu Nguyên Hạo trả lời.

Tôi không nói nên lời: "Vậy không thể đợi đến lúc con bé bốn năm tuổi rồi mới mua sao?"

"Chuẩn bị trước, nếu sau này kiểu dáng không còn thịnh hành nữa thì vứt đi là được." Anh thờ ơ nói.

Tôi càng không nói nên lời, đại gia có tiền nên tùy hứng.

Một chiếc xe đẩy hàng nhanh chóng không đủ chứa, phải gọi thêm nhân viên đến đẩy thêm một xe nữa. Ở đằng xa, có một người phụ nữ mang thai bụng to đang đi cùng chồng mình, không nhịn được nói: "Anh xem người ta kìa, đây mới là hình mẫu của người đàn ông tốt."

Chồng cô ta hằn học liếc nhìn Chu Nguyên Hạo một cái: “Tất cả đều là lãng phí, làm gì cần nhiều quần áo và đồ chơi đến vậy?”

“Hừ, anh chẳng qua là tiếc tiền mua thôi.”

Hai người cãi nhau, mặt đỏ tía tai tức tối bỏ đi. Tôi chỉ biết lắc đầu bất đắc dĩ, Chu Nguyên Hạo thực sự quá dễ gây thù oán, nhưng lòng hư vinh của tôi cũng được thỏa mãn rất nhiều.

Cuối cùng, chúng tôi mua ba xe đẩy đầy đồ dùng cho trẻ sơ sinh, chiếc Lamborghini tất nhiên không chứa nổi, nên đành để trung tâm thương mại cử người giao hàng đến tận nhà.

Chúng tôi vừa về đến biệt thự, đang thay tã cho Tiểu Hi, Mạc Phi Phàm và Tiểu Hắc đi tới, ngạc nhiên hỏi: “Con vật này là gì vậy?”

Ánh mắt Chu Nguyên Hạo có phần nguy hiểm: “Đây là con gái của tôi.”

“Cái gì? Có nhầm lẫn gì không? Mới một ngày không gặp các người đã tạo ra một đứa con gái rồi sao? Không thể nào, điều này không khoa học, ngay cả hồ ly chúng tôi cũng cần hơn một tháng đấy.”

“Tôi nói phải là phải, quản nhiều như vậy làm gì?” Tôi xị mặt, khó chịu nói.

Tiểu Hắc tiến lại gần liếm tay Tiểu Hi một cái, lắc lắc cái đuôi, trông có vẻ rất thích con bé.

Tôi vui vẻ vỗ đầu nó: “Tiểu Hắc, sau này em phải bảo vệ Tiểu Hi, biết không?”

Tiểu Hắc lập tức sủa hai tiếng, lại lắc đuôi hai cái.

Mạc Phi Phàm hừ lạnh: “Đúng là tên nịnh nọt, chỉ biết lấy lòng chủ nhân. Biết lắc đuôi thì giỏi lắm sao? Tao cũng biết!”

Anh ta mạnh mẽ vung vẫy chín cái đuôi của mình, kết quả không cẩn thận, một cái đuôi đánh trúng mặt Tiểu Hi, khiến con bé khóc òa lên.

Tôi tức giận quát: “Cút ra ngoài!”

Sau khi đuổi hai con thú lông lá ra ngoài, tôi đặt Tiểu Hi vào chiếc nôi mới mua, Chu Nguyên Hạo cầm một bình sữa thủy tinh bước vào, bên trong là một loại chất lỏng pha loãng từ tiên dịch.

Anh đưa núm vú vào miệng Tiểu Hi, con bé lập tức ngừng khóc, anh vui mừng nắm lấy tay con bé không buông. Tôi thở dài bất lực, đường đường là Quỷ Đế, không chỉ là thê nô, bây giờ lại biến thành nô lệ của con gái.

Tiểu Hi uống tiên dịch xong liền ngủ thiếp đi, chúng tôi nhẹ nhàng bước ra ngoài. Chu Nguyên Hạo nói: “Lâm Lâm, anh muốn đưa Tiểu Hi về cho ông nội xem.”

Tôi lập tức phản bác: “Không được.”

Sắc mặt Chu Nguyên Hạo tối sầm: “Tại sao?”

Tôi khổ sở nói: “Anh định giải thích với ông nội thế nào? Chúng ta chỉ sau một đêm đã có con gái, ai tin được?”

Chu Nguyên Hạo im lặng.

Tôi nhẹ nhàng ôm lấy anh: “Đợi thêm một thời gian nữa rồi nói. Nếu không được, thì bảo là con nuôi của chúng ta.”

“Không được.” Chu Nguyên Hạo trầm giọng, “Con bé chính là con gái của anh, không phải con nuôi.”

“Nhưng…”

“Anh không quan tâm đến lời đàm tiếu và ánh mắt của người khác.” Anh quả quyết nói.

Tôi nhíu mày: “Nhưng nếu sau này Tiểu Hi lớn lên thì sao? Anh muốn con bé lớn lên cùng với những lời đồn đại ư?”

Sắc mặt Chu Nguyên Hạo trở nên u ám, tôi bất lực thở dài: “Trước tiên cứ nói là con nuôi, đợi con bé lớn lên rồi mới nói sự thật.”

Chu Nguyên Hạo không biết nói gì hơn, ôm lấy tôi quay về phòng ngủ.

Trong giấc ngủ, tôi dường như nghe thấy một giọng nói mềm mại, ngọt ngào gọi tôi: “Mẹ ơi, mẹ ơi.”

Tôi lập tức mở mắt, giọng nói mềm mại đó vẫn vang lên bên tai. Tôi mặc áo ngủ, xuống giường, bước theo hướng phát ra âm thanh, tìm đến phòng của Tiểu Hi, đẩy cửa ra.

Tôi kinh ngạc đến ngây người.

Trước mắt tôi là một cô bé tầm hai, ba tuổi đang ngồi trong cũi, giang tay về phía tôi, âm thanh ngọt ngào: “Mẹ ơi, bế con.”

Tôi đứng ngẩn ra một lúc lâu, mới thử thăm dò: “Tiểu Hi?”

Cô bé chu môi, không vui nói: “Mẹ không bế con.”

Tôi bước tới bế con gái lên, cô bé vui vẻ nắm lấy tóc tôi, tôi vẫn còn đang hoang mang thì cửa mở ra, Chu Nguyên Hạo bước vào, anh cũng lập tức ngây người.

“Chuyện này là sao?” Chúng tôi nhìn nhau ngơ ngác.

“Tiểu Hi.” Tôi nhẹ nhàng xoa má cô bé, hỏi: “Con nói cho mẹ biết, sao con lại lớn lên đột ngột thế này?”

Tiểu Hi tiếp tục chơi đùa với tóc tôi: “Con vốn đã lớn thế này rồi mà, từ khi sinh ra từ bụng mẹ đã thế này rồi.”

Tôi càng thêm rối bời: “Mẹ mang thai con ba năm, nghĩa là trong bụng mẹ, con đã ba tuổi rồi sao?”

Tương truyền từ xa xưa, những thần linh mạnh mẽ khi mang thai đều kéo dài ba năm, ngay cả tộc Hiên Viên cũng cần hai đến ba năm mới sinh con. Trong Phong Thần Diễn Nghĩa, mẹ của Na Tra cũng mang thai hơn ba năm mới sinh ra một khối thịt, khi khối thịt được mổ ra, Na Tra đã là một cậu bé mấy tuổi.

Chu Nguyên Hạo từng nhận được truyền thừa của tộc Hiên Viên, trong cơ thể anh cũng có huyết mạch của tộc này, tôi sinh ra đứa con như vậy cũng không phải là điều kỳ lạ.

“Mẹ ơi, tiểu hồ ly dễ thương quá.” Tiểu Hi từ lòng tôi nhảy xuống, hớn hở lao tới ôm chặt Mạc Phi Phàm đang nằm trên tấm thảm nhung.

Mạc Phi Phàm lập tức giật mình tỉnh dậy, hét lên: “Đứa nhóc này từ đâu ra, tránh ra, tránh ra!”

Tiểu Hi ôm chặt lấy chín cái đuôi, vùi mặt vào đuôi anh ta, lăn lộn khắp nơi: “Thích quá, vui quá.”

Mạc Phi Phàm giận dữ: “Không được chạm vào đuôi của ta!”

“Không, con cứ muốn chơi với đuôi.” Tiểu Hi chu môi nói.

“Không được!” Mạc Phi Phàm hét lên, Tiểu Hi mím môi lại sắp khóc, Chu Nguyên Hạo nheo mắt lại, Mạc Phi Phàm chỉ cảm thấy lạnh sống lưng, khóe miệng co giật vài cái, quay đầu lại liền nhìn thấy ánh mắt đe dọa của Chu Nguyên Hạo.

Anh ta ngay lập tức muốn hóa đá luôn rồi.

Thôi bỏ đi, người thức thời mới là trang tuấn kiệt, bị một đứa nhóc con ôm một cái cũng không mất miếng thịt nào.

“Này! Đừng có cắn đuôi của ta!”

Căn phòng lập tức náo nhiệt hẳn lên.

Tiểu Hi chơi đến mệt lả, ôm lấy Mạc Phi Phàm ngủ thiếp đi.

Sáng hôm sau, tôi dậy sớm chuẩn bị bữa sáng cho con gái, Chu Nguyên Hạo thì bế con gái ngồi trong phòng khách xem hoạt hình.

Tôi bưng một bát cháo ra, thấy Tiểu Hi nắm tay áo của Chu Nguyên Hạo hỏi: “Cha, sao mấy kênh này lại xem không được?”

“Những kênh này cần phải trả phí, con có muốn xem không?”

Tiểu Hi gật đầu. Chu Nguyên Hạo vừa nhấc điện thoại lên, chưa kịp gọi, thì thấy màn hình TV nhấp nháy hai lần, một kênh thiếu nhi có phí liền hiện ra trên màn hình. Tiểu Hi đắc ý nói: “Cha, nhìn này, con xem được rồi.”

Chu Nguyên Hạo ngẩn người, dịu dàng xoa đầu cô bé: “Dù xem được rồi nhưng chúng ta vẫn phải trả phí, không hỏi mà lấy là trộm, con hiểu không?”

Tiểu Hi mơ hồ nhìn anh, gật đầu nói: “Con biết rồi ạ.”

Hai chúng tôi cùng chơi với Tiểu Hi cả buổi sáng. Đến trưa, tới lượt Chu Nguyên Hạo nấu cơm, tôi bế Tiểu Hi ra ngoài sân chơi.

Lúc đó hoa đào đang rụng, cánh hoa lả tả rơi xuống. Tiểu Hi xoay nhẹ tay, toàn bộ hoa rụng trong sân đều bay lên, xoay tròn trên không trung bao quanh chúng tôi.

“Mẹ ơi, đẹp quá.” Tiểu Hi ôm cổ tôi, vui vẻ nói.

Tôi ngạc nhiên nhìn con gái. Con bé có sẵn kỹ năng này từ khi sinh ra rồi sao?

“Mẹ ơi.” Tiểu Hi đột nhiên đặt tay lên bụng mình, đôi mắt to tròn ngấn nước nhìn tôi: “Con đói bụng rồi.”

“Được rồi, sắp ăn cơm thôi.” Tôi khẽ bẹo má cô bé, vừa lúc Chu Nguyên Hạo đã làm xong bữa trưa. Tiểu Hi ăn xong, vẫn bĩu môi nói: “Cha, mẹ, bụng con vẫn còn đói.”

Tôi nhíu mày: “Tiểu Hi, con đã ăn hai bát cháo lớn rồi, bụng sẽ không chịu nổi đâu. Chúng ta chờ một chút nữa rồi ăn trái cây được không?”

Tiểu Hi ngoan ngoãn gật đầu. Ai ngờ chẳng bao lâu sau, tôi chỉ vừa đi lấy nước ép từ tủ lạnh, quay lại thì thấy cô bé đã biến mất.

Điều này khiến hai chúng tôi lo lắng, liền vội vàng ra ngoài tìm. Tiểu Hắc và Mạc Phi Phàm lần theo hơi thở của cô bé, tìm được một căn biệt thự cách đó vài trăm mét.

Căn biệt thự này đã lâu không có người ở, sân vườn toàn cỏ dại. Chúng tôi vượt tường vào, trong lòng có chút nghi ngờ, Tiểu Hi làm sao vào được đây.

“Ha ha ha.” Tiếng cười mềm mại của Tiểu Hi vang lên từ tầng hai, chúng tôi vội phóng qua cửa sổ, liền thấy một nữ quỷ toàn thân đầy máu lơ lửng giữa không trung. Tiểu Hi ngồi trên mặt đất, ngước nhìn nữ quỷ cười tươi.

Chu Nguyên Hạo kinh ngạc, chuẩn bị bước tới, nhưng tôi kéo lại: “Đợi đã, anh nhìn kìa.”

Nữ quỷ sợ hãi tột độ, đang ra sức giãy giụa, Tiểu Hi lại cười rất vui vẻ: “Thơm quá, thơm quá.”

Nói rồi, cô bé há to miệng, nữ quỷ bị cô bé nuốt vào bụng chỉ trong một hơi.

Tôi và Chu Nguyên Hạo đều sững sờ.

Tiểu Hi nở nụ cười mãn nguyện, vỗ nhẹ bụng mình: “No rồi.”

Cả hai chúng tôi đều kinh ngạc đến không nói nên lời.