Cô Gái Địa Ngục

Chương 401: Bị nhốt



Cuối cùng cũng tiễn được hai cha con này đi, ông cụ Chu không nhịn được lại đánh giá tôi từ trên xuống dưới, tôi cười nói: "Ông nội, trên mặt cháu có gì bẩn sao?"

"Không ngờ đấy." Ông cụ Chu nói, "Ông vẫn luôn nghĩ cháu là một cô gái không có tâm kế, thiện lương và ngây thơ, có vẻ như ông đã nhìn nhầm rồi."

Tôi cười nói: "Vậy, ông nội đang khen cháu hay đang mắng cháu?"

Ông cụ Chu cười nói: "Đương nhiên là khen cháu rồi. Con dâu của Chu gia chúng ta chắc chắn không thể quá ngây thơ, nếu không thì làm sao có thể trở thành hậu phương vững chắc cho Nguyên Hạo được."

Tôi cười mà không nói, Khương Lâm đúng là ngây thơ, nhưng Phi Viêm thì chưa bao giờ thiện lương hay ngây thơ cả, nếu kiếp trước tôi mà thiện lương và ngây thơ, thì đã sớm bị những quỷ vật xảo quyệt gian trá ở Địa Ngục ăn sạch đến không còn gì rồi.

Trở về phòng ngủ, Tống Tống lén hỏi tôi: "Tiểu Lâm, chuyện này cô định cứ thế bỏ qua sao?"

Tôi cười: "Voi không cần chấp nhặt với kiến, nếu sau này họ biết điều không đến gây sự với tôi, tôi sẽ coi như không có chuyện gì xảy ra. Nếu họ không biết nhìn xa trông rộng, thì đừng trách tôi ra tay không nương tình."

Lại giả vờ nghỉ ngơi thêm hai ngày, tôi tuyên bố ra ngoài rằng bệnh của tôi đã khỏi, có thể tiếp tục vẽ bùa, sau chuyện này, thái độ của cả Chu gia đối với tôi cũng thay đổi hẳn.

Những người hầu trước đây đối xử với tôi rất lạnh nhạt, trong lòng khinh thường tôi, bây giờ từng người một lại nhiệt tình với tôi đến không ngờ, suốt ngày hỏi han ân cần, dù chuyện lớn hay nhỏ đều giúp tôi nghĩ trước, hầu hạ tôi chu đáo.

Tôi không khỏi cảm thán, người hiền bị người ta bắt nạt, ngựa hiền bị người ta cưỡi, những người này đều là kẻ hám lợi, khi bạn nhường nhịn họ, họ không những không biết ơn mà còn được đằng chân lân đằng đầu, mắng bạn là đồ ngốc. Một khi bạn lộ ra nanh vuốt, thể hiện sự hung dữ, họ lại sợ hãi phục tùng bạn răm rắp.

*****

Trong khoảng thời gian này, ở phía Đông Bắc của Hoa Hạ lại có một cột trụ không gian được kích hoạt, khi cột trụ đó được kích hoạt, trán tôi nóng bừng, Thiên Nhãn có phản ứng.

Trong lòng tôi hơi thở phào nhẹ nhõm, may quá, lại có thêm hai năm rưỡi nữa.

Tôi nhìn Tiểu Hi đang ngủ say, con bé rất xinh đẹp, hàng mi dài cong vút giống như hai chiếc quạt nhỏ.

Tiểu Hi là chìa khóa để giải quyết nguy cơ của hai giới, nhưng, rốt cuộc phải làm thế nào?

Đang suy nghĩ, điện thoại của tôi reo, là Uông Lạc gọi đến. Giọng anh ta rất kích động: "Em dâu à, có thể mời em đến tổng bộ của Ban Điều Tra Đặc Biệt Hồ Sơ X không? Chúng tôi đã phát hiện một thứ rất kỳ lạ xung quanh cột trụ không gian ở Đông Bắc, đã vận chuyển về trụ sở rồi."

"Thứ gì vậy?" Tôi giật mình hỏi.

"Chính vì không biết đó là gì, mới mời em đến xem mà." Uông Lạc vẫn không sửa được tính cách hài hước của mình, "Tôi sẽ cử người đến đón em ngay."

Đầu dây bên kia cúp máy, tôi đành phải giao Tiểu Hi cho Tống Tống một lần nữa, rồi sắp xếp năm mươi quân lính trấn ngục làm vệ sĩ cho con bé.

Năm mươi quân lính trấn ngục, đủ để giết chết một Quỷ Vương ngay tại chỗ.

Người đến đón tôi là một thanh niên xa lạ, tôi lên xe của anh ta đi thẳng đến Tử Cấm Thành, sau khi vào tổng bộ của Ban Điều Tra Đặc Biệt Hồ Sơ X, một người đàn ông trung niên bước ra đón.

"Cô Khương, xin chào, xin chào." Ông ta nhiệt tình bắt tay tôi, "Tôi là giám đốc mới nhậm chức của Ban Điều Tra - Thượng Quan Vũ."

Tôi lịch sự gật đầu: "Xin chào, giám đốc Thượng Quan. Thứ tìm thấy bên cạnh cột trụ không gian rốt cuộc là gì, tôi có thể xem không?"

"Đương nhiên, mời." Ông ta nghiêng người, làm một động tác "mời". Tôi đi theo ông ta đến tầng hầm thứ mười hai, giám đốc Thượng Quan nói: "Cô Khương, nói thật, từ tầng hầm thứ mười hai của chúng tôi trở xuống toàn là nhà tù."

Tôi nhìn xung quanh, quả nhiên an ninh ở đây nghiêm ngặt hơn nhiều so với mấy tầng trên. Giám đốc Thượng Quan nói: "Nhưng cũng không cần lo lắng, ở đây có trận pháp do Lâm đại sư năm đó vẽ ra, người bên ngoài không thể tấn công vào, quỷ vật bị giam giữ bên trong cũng không thể nào trốn thoát được."

Tôi gật đầu, thấy trên mặt đất vẽ đầy những phù văn phức tạp, trên hành lang hai bên, trước mỗi cánh cửa đều vẽ trận pháp giam cầm.

"Từ khi Cộng Hoà Nhân Dân Trung Hoa thành lập đến nay, chúng tôi đã bắt được rất nhiều quỷ vật, có những tên trốn từ Địa Ngục lên, có những con sinh ra và lớn lên ở nhân gian. Những quỷ vật này đều có giá trị nghiên cứu rất lớn, những vũ khí linh năng mà chúng tôi phát minh ra đều là nhờ vào chúng." Giám đốc Thượng Quan giải thích. "Còn có một số quỷ vật, với sức mạnh của chúng tôi căn bản không thể giết chết chúng, chỉ có thể giam giữ ở đây, để tránh chúng ra ngoài hại người."

Tôi cau mày: "Giám đốc Thượng Quan, chẳng lẽ thứ tìm thấy bên cạnh cột trụ không gian ở Đông Bắc là một quỷ vật lợi hại?"

Thượng Quan Vũ ngẩng đầu lên, nói: "Đến rồi."

Trước mặt là một cánh cửa kim loại khổng lồ, trên cửa có một vật giống như bánh lái tàu. Thượng Quan Vũ bước tới, đặt tay lên giữa bánh lái. Bánh lái đột nhiên chuyển động, xung quanh vang lên tiếng lách cách của cơ quan hoạt động.

Cánh cửa lẳng lặng mở ra, Thượng Quan Vũ đi vào trước, sau khi tôi bước vào, phát hiện bên trong có một cánh cửa kính lớn, phía sau cánh cửa lại là một căn phòng nhỏ.

Đó là phòng của một bé gái, khắp nơi đều là màu hồng, trên sàn còn có búp bê đồ chơi, một bé gái khoảng năm sáu tuổi đang ngồi quay lưng về phía tôi, cầm một cây bút chì màu vẽ nguệch ngoạc trên tờ giấy trắng.

Mặc dù cửa kính có tác dụng ngăn cách quỷ khí, nhưng tôi vẫn cảm thấy lạnh sống lưng.

Tôi chậm rãi bước đến trước cửa kính, cô bé dường như cảm nhận được điều gì, từ từ quay đầu lại.

Tôi hít vào một ngụm khí lạnh, cô bé đó, vậy mà lại không có mặt.

Vô Diện Quỷ?

Vô Diện Quỷ là quỷ vật trong Địa Ngục nhưng có số lượng rất ít, nghe nói mỗi con đều rất mạnh, ngay cả tôi ở kiếp trước cũng chỉ gặp một lần.

Lần đó tôi nghe nói có một Quỷ Vương ở tầng thứ bảy của Địa Ngục vì tu luyện ma công, đã dẫn quỷ binh đi khắp nơi tàn sát khắp Địa Ngục, khiến khắp nơi lầm than.

Tôi dẫn Trấn Ngục Quân đi đàn áp, nhưng khi đến nơi, lại phát hiện Quỷ Vương đó và quỷ binh của hắn đã biến mất. Trên chiến trường sạch sẽ, chỉ còn lại vũ khí la liệt trên mặt đất.

Lúc đó tôi cảm thấy rất kỳ lạ, nhìn xung quanh phát hiện có người trong khu rừng nhỏ phía trước.

Tôi phi ngựa tới, lớn tiếng hỏi: "Người phía trước là ai?"

Đó là một nam quỷ trông còn rất trẻ, nghe thấy tiếng động, nó từ từ quay đầu lại.

Là Vô Diện Quỷ!

Trong khoảnh khắc đó, ngay cả Phi Viêm tướng quân không sợ trời không sợ đất cũng sinh ra một tia lạnh lẽo từ tận đáy lòng.

Tôi lúc đó rất tức giận, đã mở Thiên Nhãn bắn ra một tia sáng vàng, sau một vụ nổ dữ dội, Vô Diện Quỷ đó lập tức biến mất.

Nhưng tôi biết, tôi không thể giết được nó, nó đã trốn thoát.

Mà tên Quỷ Vương mất tích cùng hàng trăm nghìn quỷ binh của hắn chắc chắn đã chết dưới tay Vô Diện Quỷ đó.

"Ầm."

Tiếng đóng cửa vang lên sau lưng. Tôi quay đầu lại nhìn, Thượng Quan Vũ đã nhốt tôi lại bên trong.

Tôi thầm kêu không ổn, tức giận nói: "Giám đốc Thượng Quan, rốt cuộc ông muốn làm gì?"

Giọng nói của Thượng Quan Vũ vang lên từ loa trên cánh cửa: "Cô Khương, tôi đã gia nhập Liên minh Địa Ngục, hai giới hợp nhất là ý trời, cô làm trái ý trời, tôi chỉ có thể đưa cô trở về Địa Ngục."

Nói xong, tôi lại nghe thấy tiếng cơ quan chuyển động. Cánh cửa kính đó lại từ từ nâng lên.

Tôi tức giận, ném một quả cầu lửa Địa Ngục vào cánh cửa kim loại, nhưng cánh cửa lại không hề bị hư hại.

"Đừng phí công vô ích." Thượng Quan Vũ đắc ý nói, "Cánh cửa này có thể kiểm soát được Quỷ Vương trung cấp, lửa Địa Ngục của cô căn bản không thể xuyên thủng."

Tôi nghiến răng nói: "Là Uông Lạc gọi tôi đến, Uông Lạc đâu?"

"Uông Lạc?" Thượng Quan Vũ nói, "Cậu ta cũng là người của chúng tôi."

Cái gì? Ngay cả Uông Lạc cũng phản bội chúng tôi?

"Cô cứ ở đây chơi vui vẻ với con quỷ không mặt đó đi." Thượng Quan Vũ nói, "Không cần lo lắng về phía Chu gia. Người của chúng tôi chắc đã đến rồi, con gái của cô, chúng tôi nhất định phải có được!"

Sắc mặt tôi thay đổi, gầm lên: "Ông dám động vào con bé một sợi tóc, tôi tuyệt đối sẽ không tha cho ông!"

Thượng Quan Vũ rời đi, lòng tôi lo lắng như lửa đốt, lập tức dùng ý thức liên lạc với hồ ly Mạc Phi Phàm.

Anh ta là đại yêu, mà thủ đô đông người phức tạp, bị người ta phát hiện thì không tốt, cho nên tôi đã không mang anh ta và Tiểu Hắc đến thủ đô.

*****

Mạc Phi Phàm đang cuộn tròn thân mình ngủ trên tấm thảm nhung, Tiểu Hắc cắn một chiếc đĩa bay chạy đến, dùng mũi húc húc anh ta, vẫy đuôi bảo anh ta chơi cùng.

Mạc Phi Phàm trợn trắng mắt, nói: "Tự chơi một mình đi, tao còn phải ngủ."