Cô Gái Địa Ngục

Chương 410: Lẻn vào phủ Quỷ Vương



"Ta có một người bạn thân làm việc trong Vương phủ, nghe nói ba ngày sau, Quỷ Vương điện hạ sẽ trước mặt toàn dân Quỷ Thành xử tử tên tu sĩ loài người đó, đem máu thịt của hắn chia cho tất cả chúng ta cùng ăn."

Nói đến đây, mấy người đều nuốt nước miếng: "Đã lâu không được ăn máu thịt của tu sĩ loài người, cái mùi vị đó, tuyệt vời lắm."

Tôi càng nghe, lông mày càng nhíu chặt, rõ ràng bọn họ nói chính là Cao Vân Tuyền.

Anh ấy thật là quá bốc đồng. Với sức lực của một mình anh ấy làm sao có thể chống lại cả đám lão quỷ của Quỷ Thành chứ.

Phải nghĩ cách cứu anh ấy ra.

Tôi đứng lên muốn đi, đột nhiên nhớ ra còn chưa trả tiền, liền lấy ra mấy tờ tiền giấy đặt lên bàn.

Tiểu nhị trẻ tuổi của quán trà đi tới nói: "Khách quan, sao cô còn dùng thứ này, chúng tôi ở đây đã sớm không dùng tiền giấy rồi."

Khóe miệng tôi giật giật, không phải chứ, tiền giấy không phải là tiền tệ thông dụng của quỷ hồn sao?

Những người xung quanh đều nhìn về phía tôi, để không gây chú ý, tôi sờ soạng trong túi, lấy ra một khối oán khí.

Đây là trước đó khi ở tổng bộ Ban Điều Tra giết quỷ, tiện tay lấy từ trên người mấy tên Nhiếp Thanh Quỷ.

Vừa nhìn thấy khối oán khí, mắt tiểu nhị quán trà lập tức sáng lên, bên trong tràn đầy tham lam: "Ôi chao, khách quan, cái này của cô quá quý giá, chúng tôi không có đủ tiền để thối lại đâu."

Tôi nhàn nhạt nói: "Tôi chỉ có cái này."

"Vậy cô có thể đến tiền trang đối diện dùng khối oán khí đổi lấy tiền." Tiểu nhị nói.

Tôi ngẩng đầu nhìn, đối diện có một cửa hàng nhỏ. Trên đó dùng chữ quỷ viết lên: Tiền Trang.

Tôi khẽ nheo mắt, xem ra Quỷ Thành này cũng không khác gì các thành trì trong Địa Ngục.

Tôi đứng dậy bước vào tiệm tiền trang đối diện, một nữ quỷ ra nghênh đón: "Khách quan, cô muốn đổi tiền sao?"

Tôi đưa khối oán khí ra, hai mắt nữ quỷ sáng lên: "Khách quan, mời đi theo tôi."

Tôi thấy đáy mắt cô ta lóe lên vẻ tham lam và hung ác, không khỏi nhíu mày.

"Khách quan, mời vào phòng trong, ông chủ của chúng tôi sẽ đích thân thương lượng giá cả với cô." Nữ quỷ thúc giục.

Tôi bước vào bên trong phòng, không lâu sau, một tên quỷ mập mặc quần áo sặc sỡ đi vào, thấy tôi, hắn ta lộ ra nụ cười dâm đãng, tiến lên hỏi: "Chính là cô muốn đổi tiền?"

Tôi không chút biểu cảm nói: "Làm ơn nhanh lên, tôi còn có việc gấp."

"Đừng vội mà." Ông chủ vừa đến đã nắm tay tôi, "Người đẹp, chỉ cần cô chịu ở với tôi một đêm. Giá cả này sẽ dễ thương lượng."

Tôi lập tức nổi giận, Tiểu Hi trong lòng tôi cũng quay đầu lại, tức giận hét vào mặt hắn: "Kẻ xấu, không được đụng vào mẹ tôi!"

Ông chủ trợn mắt: "Tiểu tạp chủng, ông đây chính là muốn đụng."

Sắc mặt tôi trầm xuống, một tay nắm lấy đầu hắn ta hung hăng đập xuống bàn, đem cái bàn bằng gỗ thật đập vỡ tan tành.

"Ngươi, ngươi dám đánh ta?" Ông chủ hung hăng hét lớn, "Ngươi có biết ta và tướng quân Quỷ Thành có quan hệ gì không?"

Một tay tôi túm lấy cánh tay hắn, dùng Hấp Tinh Đại Pháp hút hết linh khí trong cơ thể hắn.

Hắn ta chỉ là một Lệ Quỷ, chưa đến mười giây linh khí trên người đã bị tôi hút cạn, thân thể hoàn toàn xẹp xuống ngã trên mặt đất, hóa thành một bãi cát đen, gió thổi qua liền biến mất không còn dấu vết.

Dám nói con gái tôi là tạp chủng, thật là ngại mạng quá dài,

Tôi từ sân sau lặng lẽ rời đi, Tiểu Hi hỏi tôi: "Mẹ, tiểu tạp chủng là gì?"

Tôi nhẹ nhàng nói: "Đó là lời kẻ xấu mới nói, trẻ ngoan không được học theo."

Tiểu Hi mơ hồ gật đầu.

Đúng lúc này, tiệm tiền trang bên kia náo loạn lên, rất nhanh, những quỷ binh toàn thân vũ trang bắt đầu lùng sục khắp nơi.

Tôi cúi đầu nhanh chóng bước đi về phía trước, vừa đi đến trước một con hẻm nhỏ, đột nhiên một đôi tay từ trong hẻm vươn ra, ôm lấy tôi kéo vào trong.

Tôi giật mình, đang định ra tay thì nghe thấy một giọng nói quen thuộc: "Tiểu Lâm, là anh."

"Vân Kỳ?"

Vân Kỳ gật đầu, đúng lúc bên ngoài có một đội quỷ binh đi qua, anh ấn tôi vào tường, cúi đầu hôn xuống môi tôi.

Tôi sững sờ.

Quỷ binh liếc nhìn vào trong hẻm, không để ý nhanh chóng đi qua.

Đợi bọn họ đi xa, Vân Kỳ vẫn không ngừng hôn tôi, mặt tôi đỏ bừng, dùng sức đẩy anh ra. Vân Kỳ trên mặt mang theo nụ cười vô tội: "Anh chỉ là muốn đánh lạc hướng bọn quỷ binh thôi."

Đánh lạc hướng quỷ binh cần phải hôn sao? Coi tôi là trẻ con ba tuổi à.

Tiểu Hi ngơ ngác hỏi tôi: "Mẹ, chú Vân, hai người vừa rồi đang làm gì vậy? Tại sao lại ăn môi của nhau?"

Ặc, cái này tôi biết trả lời thế nào đây?

Vân Kỳ xoa đầu cô bé: "Chú chỉ đang chơi trò chơi với mẹ thôi."

Tiểu Hi mơ hồ gật đầu: "Chú Vân, con cũng muốn chơi với chú."

"Đây là trò chơi của người lớn, trẻ con không được chơi đâu."

Tiểu Hi có chút tủi thân nói: "Vậy đợi con lớn lên, chú Vân phải chơi với con."

"Đủ rồi." Tôi lập tức cắt ngang cuộc đối thoại không thích hợp này, "Vân Kỳ, những người khác đâu?"

Vân Kỳ: "Từ khi sương mù nổi lên, anh đã lạc mất những người khác."

Tôi trầm mặc một lúc, giao Tiểu Hi cho anh: "Vân Kỳ, làm phiền anh chăm sóc con gái giúp em."

Vân Kỳ nhíu mày: "Em muốn làm gì?"

"Bạn của em bị Quỷ Vương của Quỷ Thành bắt rồi, em phải đi cứu anh ấy."

"Quỷ Thành này không đơn giản, e rằng đó không phải là Quỷ Vương bình thường." Vân Kỳ sắc mặt u ám nói, "Rất nguy hiểm."

"Cao Vân Tuyền là bạn của em. Em không thể bỏ mặc anh ấy." Tôi kiên định nói.

Vân Kỳ trầm mặc một lúc, nhẹ giọng hỏi: "Tiểu Lâm, nếu anh xảy ra chuyện, em có đến cứu anh như vậy không?"

Tôi ngẩn ra, nhìn thấy sự mong đợi trong mắt anh. Liền trịnh trọng nói: "Vân Kỳ, Khương Lâm em đối với bạn bè luôn luôn hết lòng hết dạ, anh là bạn của em, em nhất định sẽ cứu anh."

Vân Kỳ bất đắc dĩ mỉm cười, ôm Tiểu Hi vào lòng: "Anh sẽ không ngăn cản em nữa, dù sao cũng không ngăn được, Tiểu Lâm, cẩn thận."

"Mẹ!" Tiểu Hi không nỡ nắm lấy tay áo tôi, tôi véo má cô bé nói: "Tiểu Hi, nhất định phải nghe lời chú Vân, biết không? Yên tâm đi, mẹ sẽ nhanh chóng trở về."

Đôi mắt to của Tiểu Hi lập tức ngập nước: "Mẹ, về sớm nhé."

Tôi cảm thấy tim như bị thứ gì đó lấp đầy, cúi người hôn nhẹ lên trán cô bé, rồi bước nhanh ra khỏi con hẻm.

Đúng lúc một đội quỷ binh tuần tra đến, vừa nhìn thấy tôi liền hét lớn: "Đứng lại!"

Tôi quay người bỏ chạy, chạy được vài bước liền bị đám quỷ binh cưỡi ngựa bao vây, tên cầm đầu ném ra một sợi dây xích quấn quanh cổ tôi, khóa lại, rồi phi ngựa chạy như bay. Tôi bị kéo lê suốt một quãng đường. Nếu là người thường, có lẽ đã sớm bị kéo chết, tôi dùng linh khí bảo vệ cơ thể, hơi nhấc người lên khỏi mặt đất, căn bản không bị thương gì.

Tôi bị ném vào ngục tối của Quỷ Thành.

Nơi này đầy mùi máu tanh và mùi hôi kỳ lạ. Quỷ khí bốc lên nồng nặc, hơn nữa không phân biệt nam nữ, khi tôi bị quỷ cai ngục đẩy vào, vừa lúc nhìn thấy mấy tên tù nhân đang bị tra tấn, hình phạt tàn nhẫn đến mức khiến người ta kinh hãi.

"Đi nhanh!" Quỷ cai ngục đẩy mạnh tôi một cái, tôi bị ném vào phòng giam trong cùng, đây là thủy lao, nước bên dưới hôi thối đến mức khiến người ta buồn nôn.

Trong ngục tối vang vọng tiếng kêu thảm thiết của tù nhân, tôi lặng lẽ tỏa thần thức ra ngoài tìm kiếm Cao Vân Tuyền, anh ấy lại ở ngay phòng giam thứ ba đối diện.

Nhưng lúc này anh ấy đã thoi thóp, toàn thân không có một miếng thịt lành lặn, một cánh tay bị gãy, lộ ra xương trắng hếu.

Tôi đau lòng, dùng thần thức truyền âm thanh của mình sang: "Vân Tuyền."

Cao Vân Tuyền không có chút phản ứng nào.

"Vân Tuyền, tỉnh lại đi, tôi là Tiểu Lâm."

Cao Vân Tuyền cuối cùng cũng động đậy, hai mắt anh ấy sưng đỏ, căn bản không mở ra được, miệng giống như một lỗ hổng bị dao cắt, đầy máu tươi.

"Tiểu Lâm?" Anh ấy lẩm bẩm, "Tôi... đang mơ sao?"

"Vân Tuyền, tôi đến cứu anh."

"Đừng cứu tôi, đi đi! Mau đi đi!" Cao Vân Tuyền đột nhiên kích động, "Đây là bẫy, là hắn giăng bẫy để bắt em!"

Tôi giật mình ngẩng đầu lên, phát hiện trên trần nhà và bốn bức tường lại sáng lên trận pháp màu đỏ như máu.

"Không ổn!" Tôi lao về phía cửa ngục, nhưng bị trận pháp bên trên đẩy lùi, năm trận pháp đồng thời khởi động, tôi cảm thấy như bị xé rách, kêu lên thảm thiết ngã xuống vũng nước bẩn.