Cô Gái Địa Ngục

Chương 529: Ngoại truyện 16 + 17



Editor: Frenalis

Tôi thản nhiên nhìn chằm chằm vào ông ta, ngay lập tức ông ta cảm thấy toàn thân lạnh buốt.

"Ba người hắn phái đến, đều đã hóa thành tro bụi rồi."

"Cái gì?" Thành Đằng Phi kinh hãi đến mức mặt mày tái mét, xong rồi xong rồi, dù hôm nay ông ta không chết nhưng khi trở về nhà tổ, cũng sẽ bị ông nội đánh cho một trận, chức vụ này chắc chắn không giữ được nữa, nói không chừng kết cục sẽ rất thê thảm.

Ông nội đối với những kẻ vô dụng là rất tàn nhẫn.

Đầu óc ông ta nhanh chóng xoay chuyển, vội vàng chạy đến, cung kính cúi đầu chào tôi: "Tiên sinh, pháp thuật của ngài cao cường như vậy, không biết có nguyện ý đến Thành gia để chúng tôi phụng dưỡng hay không? Thành gia chúng tôi cũng coi như là gia tộc lớn, chỉ cần ngài đồng ý, bất kể ngài có yêu cầu gì, chúng tôi đều có thể đáp ứng."

Nói xong, ông ta quay đầu lại quát lớn con trai mình: "Còn ngây ra đó làm gì? Còn không mau lại đây quỳ xuống nhận lỗi với tiên sinh."

Thành Vũ trợn tròn mắt: "Cái gì? Ông già, ông điên rồi sao? Muốn con quỳ lạy hắn?"

Thành Đằng Phi xông lên, không nói hai lời liền lôi hắn đến trước mặt tôi, ấn mạnh hắn xuống đất: "Tiên sinh, tất cả mọi chuyện trước đây đều do đứa con trai bất tài này của tôi gây ra. Ngài đại nhân không chấp tiểu nhân, xin hãy tha thứ cho đứa trẻ này không hiểu chuyện."

Tôi hừ lạnh: "Mười sáu tuổi còn là trẻ con sao?"

Thành Đằng Phi: "Tiên sinh, cầu xin ngài tha thứ cho nó lần này, chỉ cần ngài đồng ý, tôi có thể lập tức dâng lên một trung tâm thương mại làm quà xin lỗi."

Tôi lạnh lùng nhìn ông ta, không nói gì.

Ông ta cảm thấy sống lưng lạnh toát, nuốt nước bọt nói: "Tiên sinh, Thành gia chúng tôi tuy không có tiếng tăm gì trong toàn bộ Hoa Hạ, nhưng ở Sơn Thành này có một mẫu đất, bên trong vẫn còn chút năng lượng. Cao thủ mạnh nhất nhà tôi là lục phẩm trung cấp, ngài đến đây để chúng tôi phụng dưỡng, tuyệt đối sẽ không bị thiệt thòi."

Lời này của ông ta vừa mềm vừa cứng, đang nói với tôi, nếu tôi thật sự dám ra tay với bọn họ, Thành gia nhất định sẽ không bỏ qua cho tôi.

Tôi nhếch môi, trong mắt lóe lên ánh sáng đỏ như lửa, hai chiếc răng nanh thò ra khỏi miệng, Thành Đằng Phi sợ hãi lùi lại mấy bước, run rẩy nói: "Cậu, cậu là cương thi?"

Tôi giơ tay lên, Thành Vũ liền bay lên không trung, phát ra một tiếng kêu thảm thiết, cơ thể bị lửa âm thiêu đến đỏ rực, rõ ràng là không thể sống nổi nữa.Edit: FB Frenalis

"Vũ nhi!" Mẹ Thành nhảy dựng lên, điên cuồng lao về phía tôi, tôi vung tay lên, cơ thể bà ta cũng bắt đầu bốc cháy dữ dội.Chỉ trong vài phút, hai người đã hóa thành tro bụi trên mặt đất.

Thành Đằng Phi sợ đến mức sắc mặt thay đổi, hai chân mềm nhũn ngã xuống đất, ngây người một lúc lâu mới chỉ vào tôi: "Cậu, cậu, cậu chẳng lẽ chính là Hạn Bạt, cương thi vương trong truyền thuyết ở Sơn Thành sao?"

Tôi không trả lời, ánh mắt lạnh như băng nhìn ông ta, toàn thân ông ta run rẩy như cầy sấy, đang vô cùng hối hận tại sao lại chọc phải cương thi vương đáng sợ như vậy. Xong rồi xong rồi, ông ta hoàn toàn xong rồi, ngay cả gia tộc Thành thị của họ cũng xong rồi.

Ông ta quỳ rạp xuống đất bò đến chân tôi, khóc lóc nước mắt nước mũi tèm lem: "Đại vương, đại vương, cầu xin ngài tha cho tôi một lần, chỉ cần ngài không giết tôi, bảo tôi làm gì cũng được, tiền của tôi, thiên tài địa bảo trong tay tôi đều cho ngài, đều cho ngài."

Lời còn chưa nói hết, tôi đã giẫm nát đầu ông ta, lạnh nhạt nói: "Ông nên cảm thấy may mắn vì bây giờ tôi đã không còn nhiều sát khí như vậy nữa, nếu không, các người sẽ không chết dễ dàng như vậy."

Tôi dùng một ngọn lửa thiêu xác của Thành Đằng Phi thành tro bụi, rồi lại dùng một thuật phong hành, thổi bay tro bụi trên mặt đất, ba người này chết không một tiếng động, không một dấu vết.

Tôi lục soát một hồi trong biệt thự, quả nhiên tìm được không ít thứ tốt, tuy tôi không dùng được, nhưng cho Tiểu Dao dùng rất thích hợp.

Tôi lặng lẽ rời khỏi biệt thự, không đuổi cùng giết tận những tên vệ sĩ đó.

Trở về nhà của Tiểu Dao, chưa vào cửa đã cảm thấy không ổn, đạp cửa ra, nhìn thấy bên trong hỗn loạn, đồ đạc vương vãi trên mặt đất, lòng tôi lạnh đi, cúi xuống nhặt một chiếc dép lê.

Đây là dép của Tiểu Dao!

Có người đã đưa cô ấy đi!

Cơn giận dữ bùng lên trong lồng ngực tôi, tôi tìm chiếc hộp sắt của cô ấy, viên đá bên trong quả nhiên đã biến mất.

Tôi híp mắt lại, chẳng lẽ là tên Hoàng Long Ân kia tìm đến cửa rồi?

*****

Tôi đến tòa nhà cao nhất thành phố, ngửa đầu gầm lên một tiếng, vô số đám mây đỏ tụ lại trên đỉnh đầu, tiếng gầm đó lan ra truyền đến mọi ngóc ngách của Sơn Thành.

Chưa đầy mười phút, hàng chục cương thi đã đáp lại lời kêu gọi của tôi, tất cả bọn họ đều là cương thi cấp Phi Cương.

Trong Sơn Thành ẩn giấu vô số cương thi, mỗi khu vực đều do một Phi Cương quản lý. Và những Phi Cương này đều nghe lệnh của tôi.

"Đại vương." Một người đàn ông trung niên đeo kính, trông giống như giáo viên bước tới, cúi đầu cung kính hỏi, "Ngài có gì căn dặn?"

Tôi ném ảnh của Điền Dao cho bọn họ: "Người này đã bị bắt cóc, cho các ngươi một ngày tìm ra bọn họ. Sau khi tìm thấy, đừng hành động thiếu suy nghĩ, lập tức trở về báo cho ta."

"Vâng." Mọi người đồng thanh đáp, lập tức tản ra, thành phố cương thi bắt đầu dậy sóng ngầm, vô số cương thi ẩn náu trong xã hội loài người đều hành động, đừng nói là một tu sĩ, dù là thần tiên cũng có thể tìm ra người.

Chỉ nửa ngày sau, một nữ Phi Cương xinh đẹp đã đến gặp tôi, cô ấy là một người mẫu nổi tiếng, nhưng không ai biết, cô ấy đã sống hơn hai trăm năm rồi.

"Đại vương, đã tìm thấy người rồi." Cô ấy cung kính cúi đầu nói, "Người bắt cóc cô gái này là một người tên Hoàng Thế Hùng, chú của hắn tên là Hoàng Long Ân, vừa đến Trùng Khánh hôm kia, là khách quý của tổ thứ tư Ban Điều Tra Đặc Biệt Hồ Sơ X."

Sắc mặt tôi u ám, phẩy tay: "Ta biết rồi, lui xuống đi."

Khách quý của tổ thứ tư? Tôi cười lạnh, đừng để tôi biết tổ thứ tư các người có liên quan đến chuyện này, nếu không đừng trách tôi tàn nhẫn.

*****

Trong căn cứ ngầm của Ban Điều Tra Đặc Biệt Hồ Sơ X.

Đông Phương Lôi sải bước đi đến, cấp dưới của anh ta đi bên cạnh lo lắng nói: "Hoàng tiên sinh mà phó tổ trưởng Trần coi là thượng khách lại bắt cóc một người phụ nữ về, phó tổ trưởng Trần lại không cho chúng tôi hỏi đến, tôi sợ sẽ xảy ra chuyện, mới báo cáo cho anh..."

Đông Phương Lôi nhíu mày: "Người phụ nữ đó là ai?"

"Tôi đã điều tra rồi, cô ấy tên là Điền Dao, là giáo viên của trường trung học số 3."

"Trường trung học số 3?" Đông Phương Lôi giật mình kinh hãi. Chẳng phải Hạn Bạt kia đang làm việc ở trường trung học số 3 sao?

Anh ta có một dự cảm không lành, lập tức xông vào phòng tiếp khách.

Trong phòng tiếp khách, trên ghế sofa sang trọng có một ông lão hơn sáu mươi tuổi đang ngồi, ông ta mặc một bộ đồ Tôn Trung Sơn, cằm để râu dài màu trắng, ánh mắt sáng ngời, không giận mà uy.

Vị này hẳn là cao thủ lục phẩm Hoàng Long Ân.

Bên cạnh ông ta có một người đàn ông hơn ba mươi tuổi đang đứng, mặc áo phông đen, khuôn mặt có chút giống Hoàng Long Ân, hẳn là cháu trai của Hoàng Long Ân, Hoàng Thế Hùng.

Còn phó tổ trưởng tổ thứ tư Trần Hạo đang tươi cười trò chuyện với Hoàng Long Ân, thoang thoảng có chút nịnh nọt.

Đông Phương Lôi rất không ưa nhìn thấy bộ dạng này của Trần Hạo.

Trần Hạo này không có bản lĩnh gì, chỉ giỏi nịnh hót, nếu không cũng không thể làm phó tổ trưởng.

Hiện giờ Đông Phương Lôi chỉ là tổ trưởng tạm quyền, còn chưa chính thức, Trần Hạo dựa vào có người chống lưng, không nể mặt anh ta, khiến anh ta rất bực bội.

"Ồ, tổ trưởng Đông Phương, anh đến rồi." Trần Hạo thậm chí còn không đứng dậy, "Để tôi giới thiệu cho anh, vị này là tiên sinh Hoàng Long Ân của Hoàng gia, tu vi lục phẩm cao cấp."

Đông Phương Lôi lạnh lùng nhìn bọn họ: "Thì ra là người của Hoàng gia, thất kính thất kính, xin hỏi hai vị đến Sơn Thành có việc gì?"

Hoàng Long Ân hừ một tiếng, không hề coi Đông Phương Lôi ra gì.

Hoàng Thế Hùng nói: "Sao, chúng tôi đến Sơn Thành làm việc, còn cần phải báo cáo trước với tổ trưởng Đông Phương sao?"

Đông Phương Lôi tức giận đến mức sắc mặt thay đổi, cười lạnh nói: "Nếu hai vị đến làm việc hợp pháp, thì đương nhiên không liên quan đến chúng tôi, nhưng nếu hai vị làm việc không hợp pháp, thì đó chính là việc chúng tôi phải quản."

Hoàng Thế Hùng nheo mắt: "Thế nào là hợp pháp, thế nào là không hợp pháp?"

Đông Phương Lôi nói: "Ví dụ như bắt cóc, là không hợp pháp."

Hoàng Long Ân liếc xéo một cái, kèm theo uy áp của lục phẩm cao cấp, Đông Phương Lôi chỉ là tứ phẩm đỉnh phong, còn chưa đột phá ngũ phẩm, một luồng uy áp này suýt nữa khiến anh ta phải quỳ xuống.

May mà anh ta nghiến răng chịu đựng, nếu không thì đã mất mặt.

Trong lòng Đông Phương Lôi tức giận không thôi, ông ta là một kẻ ngoại lai, vậy mà dám làm khó mình, quá coi thường tổ thứ 4.

Trần Hạo có chút hả hê: "Tổ trưởng, Hoàng tiên sinh không thích anh lắm, anh cứ đi làm việc đi. Ở đây có tôi rồi."

Mẹ kiếp! Hổ không gầm, cậu coi tôi là mèo bệnh sao?

Đông Phương Lôi cười một tiếng, âm dương quái khí nói: "Hoàng tiên sinh, tôi nghe nói cháu trai của ông bắt cóc một người phụ nữ về, có chuyện này không? Đây là chuyện phạm pháp, nếu Hoàng tiên sinh không muốn ngồi tù, tôi khuyên ông tốt nhất nên thả người ra sớm đi."

Hoàng Long Ân vỗ tay vịn ghế, tức giận nói: "Vô lễ!"

Một luồng cương khí ập đến, Đông Phương Lôi cũng không phải tay vừa, Ban Điều Tra Đặc Biệt Hồ Sơ X có rất nhiều thủ đoạn để đối phó với cao thủ.

Anh ta lùi lại một bước, ấn vào chiếc điều khiển từ xa trong túi, trong phòng tiếp khách này có lắp đặt thiết bị công nghệ cao hạn chế linh lực, có thể hạn chế ngay lập tức năng lực của tu sĩ thất phẩm trở xuống.

Nhưng mà, không có phản ứng.Thiết bị đã bị hỏng rồi sao?

Một luồng cương khí đánh thẳng vào người Đông Phương Lôi, hất anh ta bay ra ngoài đập mạnh vào tường, Đông Phương Lôi chỉ cảm thấy ngực đau nhói, miệng phun ra một ngụm máu tươi.

"Cậu..." Đông Phương Lôi đột nhiên hiểu ra, chỉ vào Trần Hạo, "Là cậu, là cậu đã tắt thiết bị."

Trần Hạo trợn trắng mắt nói: "Anh nói gì vậy? Tôi không hiểu."

Đông Phương Lôi tức giận gầm lên: "Cậu có biết cậu đang làm gì không? Đây là hành vi gì? Cậu muốn phản bội tổ chức sao?"

"Ồ, tổ trưởng Đông Phương đừng chụp mũ cho tôi tội lớn như vậy." Trần Hạo cười đểu, "Hoàng tiên sinh là nhân vật lớn, anh dám tấn công Hoàng tiên sinh, bị Hoàng tiên sinh phản kích, chết ngay tại chỗ."

Đông Phương Lôi kinh hãi, Trần Hạo điên rồi sao? Ban đầu chỉ nghĩ hắn đang làm nhục mình, hóa ra hắn lại muốn giết mình?

Trần Hạo này, gan cũng quá lớn rồi.

Hoàng Thế Hùng nói: "Anh Trần, để tôi giết hắn, giúp anh tiến thêm một bước."

Trần Hạo quay mặt đi, nói: "Vậy thì làm phiền cậu Hoàng rồi, haiz, đáng tiếc, tổ trưởng Đông Phương cũng coi như là một nhân tài kiệt xuất, vậy mà lại phải chết ở đây."

Đông Phương Lôi trơ mắt nhìn Hoàng Thế Hùng bước về phía mình, giơ nắm đấm lên sắp đập vào đầu mình.

Cú đấm này mang theo cương phong sắc bén, đủ để đập nát đầu anh ta.

Ngay lúc đó, đột nhiên có một tiếng động lớn, cửa bị đá văng ra, Tư Không Thiếu Trạch sải bước đi vào.

Ánh mắt của mọi người đều đổ dồn vào tôi, tôi lướt nhìn xung quanh, rồi dừng trên người Hoàng Long Ân: "Ông chính là Hoàng Long Ân? Điền Dao ở đâu? Giao Điền Dao ra, tôi tha cho ông một mạng."

Đông Phương Lôi kinh ngạc đến nỗi không nói nên lời, anh ta nghĩ, người phụ nữ đó quả nhiên có quan hệ với Hạn Bạt.

Trần Hạo nhảy dựng lên: "Anh là ai? Sao lại vào được đây?"

Tôi vung tay lên, Trần Hạo liền bay ra ngoài, loại tiểu nhân âm hiểm hèn hạ này, tôi lười phải lãng phí thời gian với hắn.

Hoàng Thế Hùng rút ra một thanh trường kiếm, trong mắt lộ rõ sát khí, đâm về phía tôi: "Đã đến rồi, thì đừng hòng đi."

Tôi thậm chí còn không thèm liếc nhìn hắn, giơ tay chỉ một cái, từ mũi kiếm của hắn bắt đầu, lửa cương thi cháy không ngừng, kim loại bắt đầu tan chảy hiện ra màu đỏ rực rỡ, lan đến cánh tay, ngực và đầu của hắn.

Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, Hoàng Thế Hùng đã bị lửa lửa cườn thi thiêu thành một đống than.

Hoàng Long Ân đứng bật dậy, kinh hãi hét lên: "Thế Hùng!"

Mắt ông ta đỏ hoe, hai tay lật lại đánh một chưởng về phía tôi, một đôi bàn tay trong suốt xuất hiện giữa không trung, chụp xuống đầu tôi.

"Khốn kiếp, dám giết cháu trai ta, nạp mạng đi!" Ông ta gầm lên.

Tôi giơ tay đâm thẳng vào đôi bàn tay khổng lồ đó, đôi bàn tay bị tôi đâm thủng như bong bóng xà phòng.  Edit: FB Frenalis

Sắc mặt Hoàng Long Ân đại biến: "Ngươi rốt cuộc là ai?"

"Điền Dao ở đâu?" Tôi quát lớn, giọng nói như sấm rền, hai người còn lại trong phòng đều cảm thấy ù tai, đầu đau như búa bổ.

Tôi giơ tay đánh một chưởng vào người Hoàng Long Ân, ông ta tuy bị đánh bay ra ngoài, nhưng tôi lại cảm thấy như đánh vào đá cứng, vậy mà không đánh ông ta bị thương?

"Hửm?" Tôi híp mắt lại, "Trong cơ thể ngươi có thứ gì đó?"

Hoàng Long Ân cười lớn: "Chỉ bằng ngươi mà cũng muốn giết ta, ta có thần khí hộ thể, ngươi không làm gì được ta."

Dứt lời, ông ta xoay hai tay, hai thanh đao sắc bén xuất hiện lao về phía tôi.

Tôi vừa né tránh đòn tấn công vừa quan sát kỹ ông ta, ở ngực ông ta có một luồng khí mạnh mẽ đang âm thầm cuộn trào, ông ta chính là dựa vào luồng khí này, rõ ràng chỉ là lục phẩm cao cấp mà lại có thể thi triển ra thực lực thất phẩm cao cấp.

Chỉ tiếc, ông ta căn bản không thể sử dụng toàn bộ năng lượng của luồng khí đó, nếu không thì thực lực của ông ta không chỉ dừng lại ở mức này.

Hôm nay gặp phải tôi, coi như ông ta xui xẻo.

Sau khi nhìn rõ, tôi chuyển từ phòng thủ sang tấn công, chiêu nào cũng trí mạng, ông ta lập tức trở nên lúng túng, trên trán lấm tấm đầy mồ hôi.

Ông ta thấy tình thế không ổn, vừa đánh vừa nói: "Nhóc con, chúng ta thương lượng một chút. Ta không giết được ngươi, ngươi cũng không giết được ta, chi bằng chúng ta giảng hòa, ta trả cô gái đó cho ngươi, ngươi thả ta đi, thế nào?"

Tôi cười lạnh: "Ông nói tôi không giết được ông?"

Mắt lóe lên ánh sáng đỏ, miệng mọc ra răng nanh, tôi lộ ra hình dạng cương thi, ông ta lập tức kinh ngạc đến nỗi không nói nên lời: "Chẳng lẽ... chẳng lẽ ngươi là....?"

"Được rồi, ta cũng chơi đủ rồi." Tôi đột nhiên lóe lên, biến mất trước mặt ông ta. Ông ta hoảng hốt tìm kiếm tung tích của tôi, lại phát hiện tôi đã đến sau lưng ông ta trong nháy mắt, một móng vuốt đâm thẳng vào lưng ông ta.

Ông ta kêu thảm thiết một tiếng, tôi rút tay về, trong tay nắm một luồng sáng đỏ, nhìn kỹ, hóa ra là một viên châu màu đỏ.

Hoàng Long Ân như bị rút hết linh lực, toàn thân ngã xuống đất, ông ta vẫn chưa chết, nhưng linh khí quanh người đã hoàn toàn tiêu tan, đã trở thành một phế nhân hoàn toàn.

Tôi động ngón tay, hai chân ông ta bắt đầu bốc cháy, ông ta đau đớn kêu lên thảm thiết, tôi lạnh nhạt hỏi: "Điền Dao ở đâu?"

"Tôi nói, tôi nói." Hoàng Long Ân vội vàng nói, "Cô ấy, cô ấy bị nhốt trong phòng giam bên trong, cầu xin cậu, tha cho tôi một con đường sống."

"Ta đã nói rồi, nếu ông giao Điền Dao ra, ta sẽ để ông toàn thây, ta nói được làm được."

Dứt lời, tôi đánh một chưởng vào đầu ông ta, thất khiếu ông ta chảy máu, chết ngay tại chỗ.

Tôi quay đầu lại nhìn về phía Đông Phương Lôi, Đông Phương Lôi vội vàng nói: "Tôi sẽ đưa anh đi tìm cô Điền Dao ngay."

"Dẫn đường."

Đông Phương Lôi lấy một viên thuốc từ trong túi ra bỏ vào miệng, cố gắng đứng dậy rồi mở cửa, gọi người đến dọn dẹp tàn cuộc, sau đó đích thân dẫn tôi đến phòng giam.

Trong phòng giam giam giữ toàn là yêu ma quỷ quái hung ác, Đông Phương Lôi lấy ra chiếc chìa khóa đặc biệt, mở một cánh cửa, Điền Dao đang nằm bên trong hôn mê bất tỉnh. Trên mặt còn có một mảng bầm tím lớn, cả mắt phải đều sưng lên.

Cơn giận dữ mãnh liệt cuộn trào trong lòng, tôi hận không thể hồi sinh hai chú cháu Hoàng gia, rồi lại hành hạ họ đến chết thêm ngàn vạn lần nữa.

"Tiểu Dao, tỉnh lại." Tôi bước tới, truyền một luồng chân khí vào cơ thể cô ấy, cuối cùng cô ấy cũng tỉnh lại, kích động nắm lấy tay tôi: "Tư Không, anh, anh đến cứu em rồi."

"Yên tâm, Tiểu Dao, em không sao rồi." Tôi nhẹ nhàng vuốt ve mặt cô ấy.

Cô ấy lại hỏi: "Hoàng Long Ân đâu?"

"Xin lỗi, không thể để em tự tay giết hắn." Tôi thở dài nói.

Điền Dao vừa nhắc đến Hoàng Long Ân, liền nghiến răng nghiến lợi: "Tên khốn đó, hắn không chỉ giết ông tư của em, còn muốn giết em, em không chịu đưa viên đá cho hắn, hắn liền đánh đập em, còn nói muốn để em chịu đủ mọi hình phạt tàn khốc nhất. Hắn chết cũng đáng, chỉ tiếc em không thể tự tay giết hắn báo thù."

Tôi nói: "Không sao, Hoàng gia còn có hơn trăm người, đợi em tăng cường thực lực rồi, có thể giết từng người một."

Điền Dao sững sờ một chút, có chút không thoải mái: "Vậy, vậy thì không cần đâu, oan có đầu nợ có chủ."

Tôi không tỏ ý kiến gì, cô ấy thiện lương nhưng người khác chưa chắc đã nghĩ như vậy, nếu để người Hoàng gia biết cô ấy đã giết người nhà của họ, bất kể là vì lý do gì, họ đều sẽ đến tìm cô ấy báo thù.

Đến lúc người Hoàng gia tìm đến, cô ấy sẽ tự nhiên biết, thế giới này không đơn giản như cô ấy nghĩ.

Tôi bế ngang cô ấy lên. Đông Phương Lôi tiễn chúng tôi ra về, có lẽ, anh ta cũng sẽ không dễ dàng tha cho người Hoàng gia.

*****

Tôi đưa Điền Dao về nhà, lấy một viên thuốc cho cô ấy chữa thương, lại dạy cô ấy luyện công một lúc, đợi cô ấy nghỉ ngơi, tôi mới về phòng cẩn thận xem xét viên châu đỏ đó.

Linh khí trong viên châu rất dồi dào, tôi đưa thần thức vào trong, phát hiện bên trong như biển cả mênh mông, toàn là linh khí tinh khiết đậm đặc.

Thật là một bảo vật hiếm có.

Tôi nuốt viên châu đỏ xuống, ngay lập tức một luồng năng lượng tinh khiết như bom nổ ào ạt tuôn ra, tràn vào tứ chi bách hải của tôi, cảm giác tràn đầy này rất thoải mái.

Năng lượng trong viên châu đỏ vô cùng vô tận, tôi không ngừng hấp thụ, gần như quên cả thời gian.

Nhiều hơn, nhiều hơn nữa, tôi còn muốn nhiều hơn nữa.

Tôi điên cuồng hấp thụ năng lượng mênh mông như biển cả, cũng không biết đã qua bao lâu, tôi đột nhiên cảm thấy, một rào cản nào đó luôn tồn tại trong đan điền của tôi có dấu hiệu lỏng lẻo.

Trong số cấp bậc cương thi, mạnh nhất chính là Hạn Bạt, trên Hạn Bạt, còn có cảnh giới nào nữa sao?

Trong viên châu đỏ vẫn còn một chút năng lượng, tôi dồn hết sức hấp thụ toàn bộ năng lượng cuối cùng, sau đó tập trung toàn bộ linh khí toàn thân, hóa thành một thanh trường kiếm, hung hăng đâm về phía rào cản đó.

Một lần, hai lần, ba lần...

Sau khi đâm tổng cộng chín mươi chín lần, tôi nghe thấy một tiếng nổ lớn, rào cản bị phá vỡ, trong đan điền bắt đầu hình thành một vòng xoáy sâu không thấy đáy.

Linh khí trong không khí xung quanh đều ào ạt đổ về phía tôi, tràn vào cơ thể tôi.

Lực lượng trong vòng trăm dặm đều bị hút tới, hình thành một cơn lốc xoáy hình phễu trên đỉnh tòa nhà nơi tôi ở.

Cảnh tượng khủng khiếp này toàn bộ người dân Sơn Thành đều nhìn thấy, các nhân vật cũng đều bị kinh động, không biết bao nhiêu tu sĩ đang đổ về phía nhà tôi.

Tôi lại hoàn toàn chìm đắm trong việc hấp thụ năng lượng, như thể đạt đến một trạng thái thiên nhân hợp nhất, cúi đầu ngẩng đầu có thể nhìn thấy vạn thế sơn hà.

*****

Lúc này Đông Phương Lôi cũng có mặt dưới toà nhà, anh ta nhìn cảnh tượng này từ xa, lông mày cau lại thật chặt.

Vài bóng người xuất hiện sau lưng Đông Phương Lôi, anh ta quay đầu lại, nhìn thấy là mấy nhân vật lớn của các gia tộc lớn trong Sơn Thành.

"Tổ trưởng Đông Phương, đó là chuyện gì vậy?" Một nhân vật lớn hỏi, "Ai đang đột phá? Tại sao lại có trận thế lớn như vậy?"

Đông Phương Lôi thở dài: "Mấy vị xin hãy quay về đi, người đó, tuyệt đối không phải là người chúng ta có thể trêu vào."

"Hừ." Một người trong số đó nói, "Người nào lợi hại như vậy? Ngay cả chúng ta cũng không đối phó nổi?"

Đông Phương Lôi lại thở dài: "Chẳng lẽ các vị đã quên, Sơn Thành này còn được gọi là thành phố cương thi ư?"

Các nhân vật lớn giật mình kinh hãi: "Ý của cậu, người đang đột phá kia là..."

"Đúng vậy." Đông Phương Lôi nói, "Là cương thi vương."

Một số người hít một hơi lạnh: "Hạn Bạt chẳng phải là cấp bậc cao nhất của cương thi rồi sao? Chẳng lẽ còn có thể tiếp tục đột phá?"

"Cái này tôi cũng không biết, nhưng mà, các vị tốt nhất đừng đi quấy rầy thì hơn, để tránh rước họa vào thân." Đông Phương Lôi tốt bụng nhắc nhở.

Mấy người nhìn nhau, đều có ý định rút lui, uy danh của Hạn Bạt bọn họ đều đã từng nghe nói, đó không phải là thứ bọn họ có thể trêu vào.

Chỉ là, Hạn Bạt dù sao cũng là tà ma, một khi để hắn đột phá thêm lần nữa, nếu hắn đột nhiên nổi cơn hung tính, tàn sát bừa bãi thì sao?

Cuối cùng, bọn họ vẫn không có dũng khí tiến thêm một bước, chỉ đứng nhìn từ xa chờ đợi thời cơ.

Vòng xoáy đó xoay tròn trên không trung gần một ngày, gần như hút hết linh khí của toàn bộ Sơn Thành rồi mới dần dần biến mất, mà trên bầu trời lại xuất hiện một mảng mây đỏ như máu.

Tôi mở mắt ra, ánh lửa nhảy múa trong đồng tử, toàn thân đều được bao phủ trong ánh sáng đỏ rực.

Tôi đứng dậy. Trong khoảnh khắc đó, tôi như cảm thấy cả thế giới đều nằm dưới chân mình.

Tôi thu lại khí tức trên người, bước ra khỏi phòng ngủ, Tư Nam và Điền Dao trên ghế sofa lập tức nhảy dựng lên.

"Anh Tư Không, anh lại đột phá rồi?"

Tôi gật đầu, hai người đều lộ ra vẻ vui mừng.

Tôi dùng thần thức quét qua, xung quanh nhà tôi có vô số kẻ tò mò đang chờ đợi, tôi đi ra ban công, hừ lạnh một tiếng, sức mạnh cường đại cuồn cuộn tuôn ra, lan tỏa bốn phương tám hướng.

Những người đó đều cảm thấy lực lượng trong cơ thể dao động, ngực cuộn trào, suýt chút nữa thì nôn ra máu.

Sức mạnh thật đáng sợ!

Trong lòng họ sợ hãi, vội vàng rút lui, đi còn nhanh hơn lúc đến.

*****

Những ngày sau đó trôi qua rất bình yên, mỗi ngày tôi chỉ làm bảo vệ, dạy Tiểu Dao và Tư Nam tu luyện.

Vài tháng sau, tôi bỗng cảm nhận được ở ngoại ô Sơn Thành có một luồng sức mạnh cường đại, thậm chí còn mạnh hơn cả tôi.

Tôi lập tức chạy đến, mới phát hiện thì ra là Chu Nguyên Hạo.

Chu Nguyên Hạo lại mạnh hơn rồi, đây chính là sức mạnh của Quỷ Đế sao?

Thế nên, tôi và anh ta đã hẹn ước tỉ thí, tôi bây giờ cần những đối thủ mạnh mẽ để luyện thực chiến, nếu không sẽ mãi mãi dậm chân tại chỗ.

Hôm nay, chính là ngày chúng tôi quyết đấu.

Địa điểm chúng tôi quyết đấu được chọn trên núi Côn Luân, tôi đứng trên đỉnh một ngọn núi tuyết, còn anh ta đứng trên đỉnh ngọn núi đối diện, chúng tôi đều có thể cảm nhận được chiến ý sục sôi trong cơ thể đối phương.

Bắt đầu thôi!