Ngoại truyện 25: Cuộc sống làm ruộng của Chu Nguyên Chính (3)
Hắn có chút hối hận, nếu thật sự là như vậy, hôm nay hắn sẽ không có đường về.
"Đại ca, đại ca, lần này là tôi có mắt không thấy núi Thái Sơn, xin đại ca tha cho tôi lần này, tôi không dám nữa." Nghĩ thông suốt điều này, hắn không dám ra tay nữa, vội vàng buông vũ khí trong tay xuống.
Tôi liếc nhìn hắn, lạnh giọng nói: "Muộn rồi."
Dứt lời, tôi đá vào đầu gối hắn một cái, hắn lập tức kêu lên thảm thiết, ngã xuống đất ôm chân không ngừng lăn lộn kêu la.
Tôi quay người bước lên xe, nói với Tiểu Uyển đang nhìn tôi với ánh mắt sáng rực: "Đi thôi."
Trong mắt Tiểu Uyển có chút sùng bái, còn có chút si mê, tôi đều coi như không thấy, chuyên tâm lái xe về nhà.
Những ngày tiếp theo lại trở về bình lặng. Tôi đã phế chân của Trương Phủ, hắn cũng không có khả năng đến gây phiền phức cho tôi nữa. Tiểu Uyển vẫn cứ bám lấy không chịu đi, tôi cũng không đuổi cô ấy.
Cứ như vậy một mạch qua vài tháng, đến mùa táo chín.
Vì viên ngọc trai kia, những quả táo nhà tôi từng quả đỏ mọng. Kích thước cũng lớn, mỗi cây đều sai trĩu quả, từ xa đã có thể ngửi thấy mùi thơm của táo.
Tiểu Uyển hoàn toàn không coi mình là người ngoài, hái một quả từ trên cây xuống liền cho vào miệng, hoàn toàn không để ý hình tượng, ăn đến mức nước chảy đầy miệng.
"Ngon quá. Quá ngon." Cô ấy không ngừng khen ngợi, "Không ngờ anh nhìn không ra gì, nhưng kỹ thuật trồng loại quả này lại cao siêu như vậy. Táo ngon như vậy, dù bán một quả năm mươi tệ, cũng có người mua."
Tôi cười cười, loại trái cây được viên ngọc trai kia nuôi dưỡng. Không chỉ đơn giản là ngon thôi đâu.
Tiểu Uyển đã ăn xong một quả, đột nhiên lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên: "Chuyện gì vậy? Sao tôi cảm thấy sức lực tăng lên không ít."
Tiểu Uyển võ thuật cao cường, nhưng không phải là người tu đạo, không cảm nhận được linh khí, nhưng linh khí trong quả này sẽ nuôi dưỡng thân thể của cô ấy. Ăn nhiều tuyệt đối có lợi.
Tiểu Uyển ăn liên tục mấy ngày, cảm thấy sức lực ngày càng lớn, ngay cả võ thuật cũng có dấu hiệu tiến bộ, cô ấy nhìn vườn cây đầy quả, ánh mắt trở nên nghiêm túc.
Tôi thầm nghĩ trong lòng, e rằng tôi sắp gặp rắc rối rồi.
Nhưng tôi không ngờ, rắc rối lại đến nhanh như vậy, lại còn là do những ngôi làng gần đó mang đến.
Sáng sớm hôm nay, tôi đột nhiên nghe thấy tiếng động ở góc vườn cây, lập tức đuổi theo, thì phát hiện hai người đàn ông đang hái mấy sọt táo lớn, dùng một chiếc xe đẩy kéo đi.
Hai người đàn ông này là dân làng gần đó, nếu họ chỉ đến ăn trộm một quả, tôi cũng coi như không thấy, nhưng họ lại ngang nhiên đến ăn trộm hai sọt lớn như vậy, ít nhất cũng phải vài trăm cân táo, nếu tôi không lên tiếng, chẳng phải ngày mai cả làng đều đến, e rằng không mấy ngày vườn cây của tôi sẽ bị trộm sạch.
"Các người đang làm gì?" Tôi đứng trước mặt họ, lạnh lùng nói.
Hai người sững sờ một lúc, sau đó cười hề hề: "Anh trai, hai anh em chúng tôi mấy ngày nay hơi túng thiếu. Mượn anh một ít táo, dù sao vườn anh cũng nhiều táo như vậy, không thiếu một sọt này, mấy ngày nữa khi nào có tiền, nhất định sẽ trả lại anh."
Nói hay lắm, mượn gì chứ. Rõ ràng là ăn trộm.
Tôi trầm mặt xuống: "Lập tức đặt xuống cho tôi, nếu không tôi sẽ không khách khí đâu."
Hai người nhìn nhau cười: "Anh trai, bà con lối xóm, anh cứ cho mượn đi, trước đây vườn cây ăn quả của anh còn cần chúng tôi chăm sóc đấy, nếu không biết đâu một ngày nào đó sẽ bị người ta đốt cháy."
Tôi cười lạnh: "Giết người phóng hỏa là tội lớn, sao, trong làng Lý gia các người lại có loại người tội ác tày trời như vậy?"
Biểu cảm trên mặt hai người có chút sượng, họ đều không có học thức gì, đương nhiên không thể nói lại tôi, một trong số họ hung hăng nói: "Hôm nay lão tử nhất định phải mang hai sọt táo này đi, sao nào, mày còn dám cản..."
Lời còn chưa dứt, hắn đã bay ra ngoài, đâm gãy mấy thanh hàng rào, co giật hai cái trên mặt đất, kêu rên thảm thiết không ngừng.
Hóa ra là Tiểu Uyển ra tay, người dân làng còn lại chưa kịp hoàn hồn, Tiểu Uyển đã tung một cú đá xoay người, lập tức đưa hắn đi làm bạn với đồng bọn của mình.
Tiểu Uyển vỗ vỗ tay: "Nói nhiều lời với hai tên trộm vặt như vậy làm gì."
Nói xong lại hướng về phía hai người dân làng kia: "Những quả táo này bà đây còn chưa ăn đủ, khi nào thì đến lượt các người? Cút đi cho bà. Nếu không sẽ lột da các người."
Tôi nghẹn lời, cô gái này trông giống như tiểu thư nhà quyền quý, nhưng lời nói ra lại toàn là những lời của người đàn bà đanh đá ngoài chợ.
Tuy nhiên... dường như cũng không phải là quá đáng ghét.
Sau khi đánh đuổi hai tên vô lại, kết quả là buổi chiều lại có người đến gây sự.
Tôi ra ngoài xem, hóa ra là con trai của trưởng làng dẫn theo một đám người nhàn rỗi trong làng tới đây. Tay cầm cuốc cầm xẻng các loại, hùng hổ kéo đến, còn dùng cáng khiêng hai tên dân làng bị đánh trước đó, cả người họ đều quấn băng, trông như xác ướp.
Thực ra Tiểu Uyển không ra tay quá nặng, hai người họ cùng lắm chỉ bị bầm tím toàn thân, thậm chí không bị gãy xương, xem ra là muốn tống tiền.
Tôi đang định tiến lên nói chuyện, ai ngờ Tiểu Uyển lại nhanh hơn tôi một bước: "Các người còn dám đến, xem ra lần trước tôi ra tay quá nhẹ rồi."Edit tại Facebook Frenalis và wpad Frenalis
Hai tên dân làng đó đều bị cô ấy đánh sợ. Vội vàng lẩn tránh, con trai trưởng làng trừng lớn mắt: "Nói như vậy, hai người anh em của tôi thật sự là do các người đánh?"
Tiểu Uyển cũng trừng mắt: "Sao? Anh với hai tên trộm này là anh em? Tốt lắm, không phải người một nhà không vào cùng một cửa, xem ra anh cũng là một tên trộm."
Con trai trưởng làng tên là Lý Xuân, tức giận nói: "Cái rắm, rõ ràng là các người không hỏi rõ trắng đen, đánh bị thương hai người anh em của tôi, bây giờ còn dám cắn ngược lại?"
Tiểu Uyển cười lớn: "Tôi thấy cắn ngược lại là các người, bây giờ lại muốn chơi xấu. Xe đẩy bọn họ dùng để trộm táo vẫn còn ở đó kìa."
Một tên dân làng bị thương giả vờ vô tội: "Hai anh em chúng tôi kéo xe đẩy vốn là muốn đi ruộng thu lúa mì, bọn họ nói muốn chở táo, hỏi mượn xe đẩy của chúng tôi, chúng tôi không chịu cho mượn, bọn họ liền đánh chúng tôi bị thương, rồi cướp đi."
"Thật là không coi trời bằng vung!" Một tên dân làng phía sau Lý Xuân lớn tiếng nói.
"Đúng vậy. Còn nói anh em chúng tôi là kẻ trộm, bọn họ mới là kẻ trộm."
"Đánh chết bọn họ!"
"Đúng, đánh chết bọn họ! Cho bọn họ biết Lý gia thôn chúng ta không phải dễ chọc!"
Đa số dân làng Lý gia thôn đều họ Lý, có quan hệ họ hàng, bây giờ đương nhiên là bênh vực người nhà mình. Chuyên môn bắt nạt những người ngoại lai như chúng tôi.
Tôi giữ vai Tiểu Uyển lại: "Để tôi xử lý." Sau đó hỏi Lý Xuân, "Các người muốn giải quyết như thế nào?"
Trong mắt Lý Xuân lóe lên một tia vui mừng, lộ ra vẻ đắc ý: "Rất đơn giản, Lý gia thôn chúng tôi không chứa chấp những tên cướp như các người. Trước tiên bồi thường mười vạn cho anh em chúng tôi làm phí thuốc men, sau đó lập tức cuốn gói cút đi."
Tôi hiểu rồi, Lý Xuân nhìn thấy vườn cây ăn quả của tôi bội thu, đã sớm đỏ mắt, đây là muốn cướp bóc trắng trợn.
Tôi thờ ơ nói: "Nếu tôi không chịu đi thì sao."
"Không chịu đi?" Lý Xuân cười lạnh một tiếng, "Vậy thì xin lỗi, những quả trong vườn cây ăn quả này của mày, đừng hòng giữ lại được. Còn nữa, mày đánh bị thương anh em của tao, nếu mày không chịu đưa tiền thuốc men, bọn tao sẽ đánh mày một trận, cũng đánh gãy một chân."
Tôi không nhịn được bật cười: "Thú vị đấy. Các người có biết, người cuối cùng nói với tôi những lời này, bây giờ thế nào rồi không?"
Lý Xuân trừng mắt: "Còn dám ương ngạnh với tao, tao ngược lại muốn xem xem, là mày ương ngạnh, hay là tao mạnh! Lên cho tao!"
Hắn vừa ra lệnh một tiếng, những tên dân làng đó đều xông lên, tôi đang chuẩn bị ra tay, đột nhiên từ bốn phía ào ào xông lên mấy người, tất cả đều mặc quần áo bình thường, nhưng vừa nhìn dáng người, vừa nhìn thân thủ, thì biết đều là cao thủ luyện võ.
Những người này vừa ra tay, trực tiếp đánh cho đám dân làng đó tơi tả, Lý Xuân nhìn thấy tình hình này, sợ đến mức quần sắp tụt.
Tôi nhíu mày, những người này dường như không phải người của Chu gia.
Mấy người hướng Tiểu Uyển cúi chào, đồng thanh nói: "Đại tiểu thư!"
Tiểu Uyển ngẩng cằm: "Là ông nội bảo các người đến?"
"Chúng tôi nhận lệnh của gia chủ, bảo vệ đại tiểu thư." Mấy người đồng thanh đáp.
"Rất tốt." Tiểu Uyển gật đầu, mấy người đó hỏi: "Đại tiểu thư, những người này xử lý như thế nào?"
Tiểu Uyển còn chưa mở miệng, thì có một người đàn ông trung niên xông ra. Vừa lên đã đá cho Lý Xuân một cái, tát bốp hai cái, Lý Xuân kinh ngạc hô: "Cha!"
Người đến chính là trưởng làng Lý gia thôn, Lý Phú Quý.
"Câm miệng, tao không có đứa con trai như mày." Lý Phú Quý quát lớn, "Tao không phải đã nói với mày rồi sao? Bảo mày ở nhà làm ruộng cho tốt. Đừng có đi khắp nơi gây chuyện thị phi, mày hay lắm, coi lời tao như gió thoảng bên tai, còn chạy đến chỗ cậu Chu đây gây sự, mày muốn chọc tức chết tao sao?"
Nói xong, ông ta lại đá con trai hai cái. Sau đó chạy đến trước mặt chúng tôi, khúm núm nói: "Cậu Chu, còn có vị tiểu thư này... , thật sự là tôi dạy con không nghiêm, lại dạy ra một đứa con trai ngu ngốc như vậy. Đầu óc nó vốn không được bình thường. Xin hai vị tha cho nó lần này."
Tôi nhìn về phía Tiểu Uyển, đã là người do cô ấy đánh ngã, tự nhiên phải để cô ấy lên tiếng.
Cô ấy hừ lạnh một tiếng: "Đừng tưởng tôi không biết, ông đã đến từ sớm trốn trong rừng cây bên kia. Sao nào, ông muốn xem chúng tôi rốt cuộc có bản lĩnh gì. Nếu chúng tôi không có bản lĩnh thì ông sẽ ra ngoài giẫm lên vài cái đúng không."
Tôi hiểu trong lòng, lúc đầu khi tôi đến, nhất định là có người đã chào hỏi với trưởng làng, nhưng trưởng làng này tham lam vô độ, thấy lâu như vậy tôi đều ngoan ngoãn chăm sóc vườn cây ăn quả, cũng không có người bạn giàu có nào qua lại, liền nảy lòng tham, trước tiên cho hai tên dân làng đến trộm táo, trộm không được thì phái con trai mình đến thăm dò, xem chúng tôi ứng phó như thế nào, nếu chúng tôi chịu thua, ông ta có thể chiếm đoạt vườn cây ăn quả.
Trưởng làng còn muốn cãi chày cãi cối, nhưng Tiểu Uyển lại không thèm đôi co với ông ta, ngược lại nói với một tên vệ sĩ bên cạnh: "Anh đi sắp xếp một chút, ông ta không thể làm trưởng làng nữa, nếu còn làm thì sẽ thành bá chủ trong làng. Cả nhà bọn họ, còn có hai người bị thương này, sau này đều không được phép sống ở Lý gia thôn nữa, hiểu chưa?"
"Vâng, đại tiểu thư, cô yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ làm thoả đáng."
Nhà Lý Phú Quý vốn không tin, đặc biệt là Lý Xuân, lúc đi còn chửi bới om sòm, nhưng không lâu sau, cấp trên có người đến điều tra bọn họ, phát hiện ra việc bọn họ tham ô hối lộ, tư lợi bán đất công của làng, cách chức trưởng làng của Lý Phú Quý.
Editor: Frenalis
Ngoại truyện 26: Cuộc sống làm ruộng của Chu Nguyên Chính (4)
Lý Phú Quý còn có mấy cửa hàng ở huyện thành, nhưng mấy cửa hàng đó đều bị các ban ngành kiểm tra đột xuất, phát hiện ra rất nhiều vấn đề, có một quán mì còn bị phát hiện sử dụng dầu ăn bẩn, Lý Phú Quý với tư cách là ông chủ, trực tiếp bị bắt vào tù.
Gia đình Lý Phú Quý hoàn toàn không thể ở lại trong làng, lặng lẽ chuyển đi, hai người bị thương càng hoảng sợ hơn, bỏ chạy ngay trong đêm.
Một ngày nọ, trong bữa tối, tôi lấy ra rượu táo vừa mới ủ, rót cho Tiểu Uyển một ly, Tiểu Uyển uống một ngụm, nở nụ cười si mê.
"Ngon quá, thật sự rất ngon. Tôi không nói đùa đâu. Nguyên Chính, tài năng ủ rượu của anh thật sự là không ai sánh bằng, một chai rượu này nếu mang đến giới thượng lưu ở thủ đô, tôi có thể bán được mười vạn một chai, còn cung không đủ cầu."
Tôi thản nhiên nói: "Tiểu Uyển, cô ở đây với tôi đã mấy tháng, tôi chưa bao giờ hỏi về lai lịch của cô. Nhưng cô là đại tiểu thư của một gia tộc lớn, ở đây lâu như vậy, e rằng không ổn. Hơn nữa chúng ta lại là nam nữ độc thân..."
Tiểu Uyển đập bàn: "Anh muốn đuổi tôi đi? Chu Nguyên Chính, bây giờ anh mới nhớ ra chúng ta là nam nữ độc thân? Mấy tháng trước sao không nói như vậy? Tôi nói cho anh biết, anh đừng hòng ruồng bỏ tôi!"
Tôi lập tức sững sờ: "Tôi đã bao giờ làm loạn với cô?"
"Có đấy!" Tiểu Uyển không để ý hình tượng vén áo lên, để lộ vết thương trên bụng. "Lúc trước anh giúp tôi chữa trị vết thương, chẳng phải đã nhìn thấy toàn thân tôi rồi sao? Đây không phải là làm loạn sao?"
Tôi càng thêm cạn lời: "Tôi không có nhìn toàn thân cô, chỉ nhìn thấy cái bụng."
"Nhìn bụng chẳng lẽ không phải là nhìn sao?" Cô ấy hùng hổ nói, "Quy củ của gia tộc chúng tôi, con gái nếu bị người khác nhìn thấy bụng, thì phải cưới cô ấy."
Đầu tôi đầy vạch đen, triều Thanh đã sụp đổ hơn một trăm năm rồi, còn có gia tộc nào như vậy sao? Ngay cả trước đây, gia tộc võ thuật và gia tộc tu đạo cũng không quản những chuyện này, nếu không con gái làm sao ra ngoài rèn luyện?
"Rốt cuộc cô nhìn trúng tôi ở điểm gì?" Tôi không nhịn được hỏi, "Tôi chỉ là một phế nhân."
"Anh mới không phải." Cô ấy đỏ mặt nói, "Anh đẹp trai, tính tình tốt, nấu ăn cũng ngon, còn có thể trồng ra loại quả ngon như vậy, lại còn sẵn lòng giặt quần áo cho tôi, tôi lớn như vậy, chưa từng gặp người đàn ông nào tốt hơn anh! Tôi không quan tâm, tôi là người của anh rồi, anh phải chịu trách nhiệm với tôi."
Nói xong, cô ấy cởi áo ra, chỉ mặc một chiếc áo ba lỗ màu đen, liền nhào vào lòng tôi, hương thơm mềm mại ập vào lòng, khiến tôi có một khoảnh khắc ngây người, ai ngờ giây tiếp theo liền nghe thấy một tiếng gầm lên: "Buông cháu gái của ta ra!"
Lời còn chưa dứt, một luồng gió mạnh đã cuộn đến trước mặt tôi, đây là một cao thủ, tôi lập tức dốc toàn lực giao đấu với người đó vài chiêu.
Người đến cũng chỉ là một cao thủ võ thuật, không phải người tu đạo, nếu là trước đây, tôi dùng linh khí, vài chiêu là có thể đánh bại ông ấy, bây giờ đối phó lại có chút khó khăn.
Qua mấy chục chiêu, ông ấy lùi lại vài bước, kinh ngạc nhìn tôi: "Thằng nhóc có công phu không tệ, không biết sư phụ là ai?"
Tôi thản nhiên nói: "Ông à, cháu và cháu gái của ông không có chuyện gì mờ ám, xin ông hãy sáng suốt."
Ông cụ tỏ vẻ không hài lòng: "Thân thủ tuy không tệ, nhưng nhân phẩm thật sự không được, lại dám làm không dám nhận. Hai người ở cùng nhau nửa năm, lại không có chuyện gì xảy ra? Ai tin?"
Tôi nghiêm nghị nói: "Cháu tôn trọng Tiểu Uyển, chưa bao giờ có ý nghĩ không đứng đắn. Những ngày này cháu ở tầng dưới, cô ấy ở tầng trên, chưa bao giờ có nửa điểm vượt quá giới hạn."
Ông cụ nhìn cháu gái mình, Tiểu Uyển hiếm khi tỏ ra ngượng ngùng, gật đầu.
Ông cụ đánh giá tôi từ trên xuống dưới, một lúc lâu mới nói: "Chẳng lẽ... cậu có bệnh gì đó?"
"Ông nội!" "Ông cụ!"
Sắc mặt tôi và Tiểu Uyển đều thay đổi, ông cụ lắc lắc đầu nói: "Chuyện của người trẻ tuổi, lão già ta không hiểu, cũng không quản nữa. Cháu gái à, khi nào thì cháu về nhà?"
Tiểu Uyển cắn môi: "Ông nội, không phải cháu không muốn về nhà, mà là sợ lần này về, khó thoát khỏi độc thủ."
Sắc mặt ông cụ thay đổi, thở dài một hơi: "Lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt, các người.... haiz..."
Tôi nghe ra chút ý tứ, xen vào nói: "Xin lỗi, vốn đây là chuyện nhà của các người, cháu không nên xen vào, nhưng cháu cũng là người từng trải, có câu nói: Đứt không dứt khoát sẽ mang họa, ông thương xót con cháu của mình, không nỡ dạy dỗ bọn họ, như vậy chỉ sẽ tiếp tay cho sự ngông cuồng của bọn họ, lần này có thể bắn chết người thân của mình, lần sau không biết sẽ làm ra chuyện gì nữa. Một gia tộc nếu không thể đoàn kết, ngày ngày đấu đá nội bộ, tiêu hao lâu dài, chỉ có thể dẫn đến nhà tan cửa nát."
Ông cụ nghe vậy, sắc mặt đột biến, Tiểu Uyển vội vàng nói: "Ông nội, Nguyên Chính anh ấy thẳng thắn, ông đừng để bụng."
Ông cụ nhìn chằm chằm tôi hồi lâu, mới thở dài một hơi, nói: "Cậu nói đúng, là ta quá nuông chiều bọn họ. Ta già rồi, không thể nhìn thấy đám con cháu trong nhà có chuyện gì bất trắc nữa."
"Chính vì như vậy mới càng không thể nuông chiều." Tôi lại nói, "Nếu không người nhà gặp chuyện chỉ sẽ càng ngày càng nhiều."
Ông cụ lại thở dài một hơi thật sâu. Đạo lý này kỳ thực ông ấy không phải là không hiểu, chỉ là không nỡ ra tay mà thôi.
Ông cụ trầm mặc một lúc lâu, dường như đã hạ quyết tâm gì đó, nắm tay Tiểu Uyển, nói với tôi: "Nhóc con, ta họ Phong, đây là cháu gái lớn của ta Phong Tiểu Uyển, ta có nhiều con cháu như vậy nhưng thương yêu nhất chính là nó. Chính vì vậy, nó mới bị người ta hãm hại hết lần này đến lần khác. Cậu nói đúng, ta thật sự nên chỉnh đốn lại đám con bất hiếu trong nhà rồi. Cho nên, cháu gái của ta còn phải làm phiền cậu thêm vài ngày, hy vọng cậu có thể chứa chấp. Yên tâm, sẽ không thiếu chỗ tốt cho cậu."
Ông cụ đã nói đến mức này, tôi có thể không chứa chấp sao?
Tôi đương nhiên đồng ý, sau đó giữ ông cụ lại ăn cơm tối rồi mới đi, chúng tôi trò chuyện cả buổi chiều, lại có chút cảm giác gặp nhau quá muộn, trở thành bạn vong niên.
Lúc ăn tối, toàn là món tôi nấu, đều là gà vịt nuôi trong vườn, cá chép tươi vừa đánh bắt ở ao bên cạnh, còn có rượu nho và rượu táo.
Vì có viên ngọc trai kia, những con gà vịt cá này đều tiếp thu linh khí, thịt ăn rất ngon, ông cụ càng khen ngợi hai loại rượu trái cây không ngớt lời. Sau vài ly rượu, ông ấy có vẻ không muốn đi nữa.
Nhưng chuyện trong nhà quan trọng hơn, ngày hôm sau khi ông cụ rời đi, tôi tặng cho ông cụ vài chai rượu, ông cụ cười lớn vỗ vai tôi: "Đứa trẻ tốt."
Sau đó lại nháy mắt với cháu gái mình: "Cố lên."
Phong Tiểu Uyển nói rất hào hiệp: "Ông yên tâm, lần sau gặp lại, cháu đảm bảo sẽ cho ông bế chắt đích tôn mập mạp."
"Tốt, tốt." Ông cụ cười lớn, "Nhà họ Phong chúng ta có người kế tục rồi."
Tôi hoàn toàn không nói nên lời, chỉ cảm thấy cần phải nói rõ ràng với cô ấy, để tránh làm lỡ chuyện cả đời của cô ấy.
Đêm khuya thanh vắng. Phong Tiểu Uyển đang ngồi thiền bên hồ, đêm trăng tròn ngồi thiền luyện khí, có lợi cho việc tu luyện nội khí, đây là tinh hoa của nội gia công phu.
Tôi thấy cô ấy kết thúc ngồi thiền, dường như đang định đứng dậy, nên đi tới: "Tiểu Uyển, chúng ta nói chuyện đi."
"Tôi biết anh muốn nói gì." Cô ấy nói thẳng, "Anh có phải muốn nói với tôi rằng, trong lòng anh không có tôi, bảo tôi đừng lãng phí thời gian với anh?"
Tôi lập tức ngậm miệng, không biết phải nói tiếp thế nào, tôi đã chuẩn bị sẵn một bụng lời muốn nói, chính là ý này, nhưng cô ấy đã nói ra trước, tôi lại không biết nói gì nữa.
Cô ấy đi tới rất gần tôi, ngẩng đầu lên, mặt gần như dán vào mặt tôi.
"Nguyên Chính, em không tốt sao?" Đôi mắt cô ấy dưới ánh trăng vừa to vừa sáng, lông mày chứa chan tình cảm. Có một chút tủi thân nhàn nhạt, thấp giọng hỏi.
Tôi khựng lại một chút, rồi nói: "Không phải không tốt, ngược lại cô rất tốt."
"Vậy tại sao anh lại không thích em?"
"Không phải không thích..."
"Vậy là thích?"
"..."
Phong Tiểu Uyển nói: "Nguyên Chính, từ ánh mắt của anh, em có thể nhìn ra. Thực ra anh cũng có tình cảm với em, đúng không?"
Tôi cau mày, cô ấy lại tiếp tục nói: "Nếu không, tại sao anh lại để em sống ở đây nửa năm. Nguyên Chính, em không biết tại sao anh lại đến đây ẩn cư, nhưng em biết, thực ra anh rất sợ cô đơn, anh hy vọng em ở bên cạnh anh."
Tim tôi như bị đâm một nhát kiếm, vấn đề mà tôi luôn né tránh lại bị cô ấy lột trần, máu me đầm đìa đặt trước mặt tôi, khiến tôi thở không thông.
"Nguyên Chính, em có thể ở bên anh, dù sao em cũng không muốn đi kế thừa gia nghiệp gì cả. Em thích nơi này. Thích núi non sông nước ở đây, còn thích..." Cô ấy nhìn tôi sâu sắc, từng chữ từng chữ nói ra, "Con người ở đây."
Trái tim tôi rung động, thực ra tôi cũng đã sớm quen có cô ấy bên cạnh, mỗi sáng thức dậy luyện quyền, có cô ấy luyện tập cùng tôi. Ăn xong, có cô ấy giúp tôi rửa bát, còn có cô ấy cả ngày líu ríu bên tai tôi nói không ngừng.
Nghĩ đến việc cô ấy sẽ rời đi, trong lòng tôi lại có chút trống trải.
Tôi... thật sự đã sa vào rồi sao?
"Nguyên Chính." Cô ấy nắm lấy tay tôi nói, "Những ngày này là những ngày em sống vui vẻ nhất, em muốn sống với anh như thế này mãi mãi."
Tay cô ấy ấm áp như vậy, khiến tôi không nỡ rút ra.
"Được không?" Cô ấy nhẹ nhàng hỏi.
Tôi thở dài một hơi, nói: "Anh không biết anh còn có thể mang lại hạnh phúc cho người khác hay không."
"Vậy để em mang lại hạnh phúc cho anh." Phong Tiểu Uyển kiên định nói, "Em nhất định có thể."
Tôi thấy sống mũi mình cay cay, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, để một vài giọt nước mắt đọng lại trong hốc mắt, không để chúng rơi xuống.
Một lúc lâu sau tôi mới nói: "Được."
Ánh mắt Phong Tiểu Uyển tràn đầy vui sướng, nắm lấy tay tôi: "Vậy chúng ta về nhà thôi. Anh yên tâm, sau này chúng ta cùng nhau chăm sóc vườn trái cây này thật tốt, những loại trái cây của chúng ta tốt như vậy, sau này sẽ chuyên bán cho những người luyện võ. Năm trăm đồng một quả, không mua thì thôi."
Năm trăm đồng một quả? Thật dám ra giá, nhưng mà, chỉ cần dựa vào linh khí chứa đựng bên trong, giá này thật sự không cao.
"Hiện tại vườn trái cây của chúng ta còn quá nhỏ, chúng ta sẽ thuê cả quả đồi. Đợi đến mùa xuân năm sau trồng thêm các loại cây ăn quả khác, nuôi thêm vài trăm con gà vịt, còn có thể trồng thêm nấm, sau đó, chúng ta sẽ trở thành địa chủ thực sự."
Nghe những hoài bão lớn lao của cô ấy, tôi không khỏi bật cười.
Con đường về nhà này, thật hy vọng có thể mãi mãi đi như thế này.