"Cô đã nhìn thấy quá khứ của tôi." Hắn nhìn thẳng vào mắt tôi, tôi tiếp tục giả ngốc: "Cái gương đó chỉ có thể nhìn thấy quá khứ của chính bản thân, sao anh lại cho rằng tôi nhìn thấy quá khứ của anh?"
Hắn nói dứt khoát: "Trong khoảnh khắc vừa rồi, tôi cảm giác chúng ta tâm linh tương thông."
Tôi hơi lúng túng nên đổi chủ đề: "Thẩm tiên sinh, cách bắt chuyện của anh lạc hậu quá rồi, đứa bé ba tuổi cũng sẽ không bị mắc lừa."
Thẩm Diệp liếc nhìn tôi không nói gì.
Chúng tôi vốn cho rằng còn sẽ có một trận chiến khốc liệt, nhưng không ngờ đoạn đường còn lại một đường bằng phẳng, tuy gặp phải một số cảnh tượng đáng sợ nhưng lại không gặp phải ma quỷ nào.
Đi đại khái nửa tiếng, lối ra mê cung hiện ra trước mặt chúng tôi, các du khách vui đến phát khóc.
"Thật tốt quá, cuối cùng chúng ta cũng đã đi ra." Người phụ nữ trung niên kêu lên: "Tôi tưởng mình sẽ chết ở trong đó chứ."
Nhân viên văn phòng khoảng ba mươi tuổi đột nhiên di chuyển, đẩy mạnh người phụ nữ trung niên về phía chúng tôi, rồi nhanh chóng chạy về phía lối ra.
Người phụ nữ trung niên lo lắng: "Chỉ có người đầu tiên ra ngoài mới lấy được vé. Hắn thật hèn hạ."
Khi bà ta định đuổi theo, tôi kéo bà ta lại nói: "Đợi đã!"
"Tránh ra!" Bà ta đẩy tôi ra và xông ra ngoài.
Trông bà ta yếu đuối như vậy nhưng tốc độ lại cực nhanh, mấy bước đã đuổi kịp nhân viên văn phòng, đẩy mạnh thân thể anh ta ngã xuống, rồi giẫm lên lưng anh ta lao ra ngoài mê cung.
"Tôi ra được rồi, tôi ra được rồi!" Người phụ nữ trung niên cười điên cuồng, phát hiện bên ngoài lối ra có bức tượng chú hề bằng nhựa, bà ta chạy tới chỗ chú hề và hét lên: "Tôi ra ngoài rồi, đưa vé cho tôi, tôi muốn về nhà, tôi muốn về nhà ngay bây giờ."
Chú hề không trả lời.
Người phụ nữ trung niên nghĩ nghĩ, từ trong miệng chú hề móc ra một tờ giấy, trên đó viết: Chúc mừng, bạn đã có được tấm vé xuất cổng đầu tiên, xin hãy chuẩn bị về nhà."
Truyện được dịch tại https://www.wattpad.com/user/frenalis. Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.
Người nữ trung niên hớn hở ra mặt, hết sức chuyên chú mà nhìn xem tờ giấy trong tay, mà chúng tôi lại nhìn thấy tên hề đột nhiên giơ quả cầu ngũ sắc trong tay lên và đập mạnh vào đầu bà ta.
Tôi quay đầu đi, không nhẫn tâm nhìn.
Người nữ trung niên ngã trên mặt đất, tên hề còn đang không ngừng mà đập, cho đến khi đem đầu của bà ta đập thành một đống nát bấy nhão nhoẹt.
Sau đó, tên hề thả một tờ giấy lên thân người phụ nữ rồi biến mất không thấy tăm hơi.
Thẩm Diệp sải bước tới nhặt tờ giấy được viết bằng máu lên: Hoan nghênh về nhà.
Tôi hít một hơi, đúng như tôi dự đoán, mọi chuyện không đơn giản như vậy, trước đó tờ giấy nói rằng có thể lấy được vé ra khỏi mê cung, nhưng có phải được ra khỏi công viên giải trí hay không thì lại không biết được.
Kỳ thực đây là một cái bẫy theo đúng nghĩa đen, vé xuất cổng cũng có thể nói là vé bị loại, một khi lấy được vé bị loại thì phải dừng cuộc chơi, nghĩa là phải chết.
Người phụ nữ trung niên đó đã bị loại như thế.
Anh nhân viên văn phòng sợ đến mức ngã khuỵu xuống đất nhưng ngược lại tên mập Trương Trì tuy sắc mặt hơi tái nhợt nhưng lá gan lại không nhỏ.
Một vài người trong chúng tôi ngồi bên chiếc bàn tròn ngoài mê cung thảo luận, tôi nói: "Chắc chắn không thể làm theo như lời tên hề nói. Chúng ta nhất định phải tìm ra mắt trận của không gian ma quỷ này."
Vừa nói tôi vừa nhìn Trương Trì: "Trương tiên sinh, anh hiểu biết bao nhiêu về khu giải trí này?"
Trương Trì xoắn chiếc khăn tay lấm lem mồ hôi nói: "Gia đình tôi từng sống gần đây nên tôi biết đôi điều. Cách đây ba mươi năm, nơi đây vốn là một khu ổ chuột, có nhiều người nghèo sinh sống, trị an rất loạn, cảnh sát cũng không quản, cho nên ngày nào cũng có người chết, sau khi chết cũng không có tiền mua nghĩa trang nên chỉ hoả thiêu rồi tùy tiện tìm một chỗ gần nhà chôn cho xong việc."
Truyện được dịch tại https://www.wattpad.com/user/frenalis. Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.
Cho nên khu vực này có cả người sống và người chết, không biết có phải vì lý do này không, nơi này trở nên càng ngày càng tà môn, chết người cũng càng ngày càng nhiều, có một năm mùa hè xảy ra một trận hoả hoạn rất lớn, vô số người chết và bị thương. Sau đó, Thống đốc Hồng Kông đã đích thân ra lệnh di dời toàn bộ người dân ở đây và phá bỏ các ngôi nhà."
"Vừa lúc bắt đầu, nói là ở đây xây trường học, về sau không biết tại sao lại không xây mà chuyển thành xây dựng công viên giải trí, nhiều năm như vậy, tôi cũng có nghe nói có một số vụ án mất tích, nhưng cũng không xảy ra chuyện lớn gì."
Tôi cau mày nói: "Năm đó những người bị hoả hoạn chết đều được chôn ở chỗ này sao?"
"Tôi nhớ tin tức nói họ đã được chôn tại chỗ này ", Trương Trì nói.
Tôi xạm mặt lại, đây không phải là làm ẩu sao, nơi ở của người sống và người chết đều xen lẫn trong cùng một chỗ, âm khí đầy trời, không có chuyện mới là lạ.
Thẩm Diệp lên tiếng, bình tĩnh nói: "Nơi này địa thế cũng có vấn đề, phía sau là núi, nước không trở về đường, là nơi hung hiểm cực lớn, không thích hợp làm nơi ở cho người sống, cũng không hợp với người chết. Làm nghĩa trang, sẽ có quỷ quái quấy phá, làm nhà ở cho người, liên tục gặp xui và tai hoạ sát thân".
Tôi gật đầu nói: "Những người bị hoả hoạn chết đều vô cùng đau đớn, sau khi chết có vô số oán hận. Họ lại được nơi hung hiểm này nuôi dưỡng lâu dài. Chẳng trách lại tạo ra một không gian ma quỷ khổng lồ như vậy."
Trương Trì lau mồ hôi nói: "Ba vị đại sư, tôi nhìn ra được các vị đều là những người rất có bản lĩnh. Các vị có nghĩ ra cách nào hay không? Nếu có cần dùng tới tôi, xin các vị cứ lên tiếng".
Tôi nhìn Thẩm Diệp: "Không biết Thẩm tiên sinh có ý kiến gì không?"
Thẩm Diệp suy nghĩ một chút rồi nói: "Trước tiên hãy tìm ngôi mộ tập thể nơi chôn những thi thể bị đốt cháy. Đó chắc chắn là mắt trận của không gian ma quỷ. Chỉ có diệt trừ được nó thì mới có thể tiêu diệt hoàn toàn không gian này."
Tôi hỏi Trương Trì có biết ngôi mộ tập thể ở đâu không, hắn lắc đầu nói chuyện xảy ra đã lâu lắm rồi, lúc đó hắn còn nhỏ nên không nhớ gì cả.
Cuối cùng, tôi đề nghị chúng tôi tách ra tìm kiếm, tôi và Ôn Noãn một nhóm, Thẩm Diệp và Trương Trì một nhóm, một nhóm phụ trách phía đông, một nhóm phụ trách phía tây. Về phần người đàn ông văn phòng kia, tôi hoàn toàn không tin được anh ta. Người này vốn là một kẻ tiểu nhân, không thể tin cậy.
Truyện được dịch tại https://www.wattpad.com/user/frenalis. Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.
Thẩm Diệp ý tứ sâu xa nhìn tôi, cũng không phản đối.
Sau khi tách khỏi họ, tôi nói với Ôn Noãn: "Chúng ta đến phòng phát thanh trước."
Ôn Noãn có chút không rõ nên hỏi: "Tại sao?"
"Trước đó người đàn ông đó nói anh ta tìm thấy vật đáng sợ trong phòng phát thanh. Tôi nghi ngờ thứ này có liên quan đến nguyên nhân tạo ra không gian ma quỷ."
Ôn Noãn vẫn chưa hiểu: "Không phải điều đáng sợ mà anh ta nhắc tới là thi thể không đầu sao?"
Sắc mặt tôi âm trầm nói: "Nếu thứ anh ta nói là cái xác không đầu thì anh ta sẽ không dùng từ 'thứ đáng sợ' mà sẽ nói thẳng là người chết. Tôi nghi ngờ cái xác không đầu đó chính là người đàn ông đã lên tiếng trong phòng phát thanh."
Ôn Noãn hít một hơi: "Ý cô là lúc đó là quỷ đang nói chuyện sao?"
"Dù sao thì chúng ta cũng phải đi qua đó xem một chút đi."
Chúng tôi lại quay trở về phòng phát thanh, thi thể không đầu vẫn còn ngồi ở đó, tôi và Ôn Noãn bắt đầu lục lọi bên trong.
Phòng phát thanh rất nhỏ, chỉ có một số thiết bị phát sóng và bàn ghế, ngăn kéo bàn đầy những biên lai lộn xộn và một vài cuốn sổ trống.
Đợi đã, cuốn sổ?
Tôi lấy tờ giấy từ trong túi ra, dù tìm thấy trên xác chết không đầu hay trong miệng chú hề, chúng đều in cùng một kiểu chữ tiếng Anh, hẳn là được xé ra từ cùng một cuốn sổ.
Tôi nhờ Ôn Noãn tìm tất cả các cuốn sổ lại và lục lọi từng cái một, Ôn Noãn hỏi tôi: "Cô Khương, trong chúng ta thật sự có ma quỷ sao? Cô nghĩ đó có thể là ai?"
Truyện được dịch tại https://www.wattpad.com/user/frenalis. Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.
Tôi cầm cuốn sổ vừa xem vừa nói: "Tôi nghi ngờ là Thẩm Diệp. Sự xuất hiện của hắn quá đột ngột và kỳ quái."
Lời còn chưa dứt, sắc mặt tôi thay đổi, nói: "Tìm được rồi."
Cuốn sổ này dính rất nhiều máu, còn có dấu tay dính máu, mấy trang cuối đã bị xé mất, mấy trang đầu là hồ sơ sửa chữa máy móc, có vẻ như người viết những dòng này là thợ cơ khí của khu vui chơi giải trí - chuyên môn phụ trách bảo trì công trình.
Tôi lật tiếp cuốn sổ, trong đó anh ta nói rằng tàu lượn siêu tốc trong khu vui chơi thường có vấn đề, ban đầu chỉ là một vấn đề nhỏ, nhưng sau đó vấn đề ngày càng lớn hơn, có lần, tàu lượn siêu tốc thậm chí còn đột ngột dừng lại giữa chừng. Dù không có thương vong nhưng khu vui chơi lại bị doạ kinh hoàng, trò chơi tàu lượn siêu tốc cũng phải đóng cửa sau đó.
Anh ta cho biết tình huống của tàu lượn siêu tốc rất kỳ lạ, dường như độ lão hóa của máy cao hơn nhiều so với các máy móc khác, thậm chí có vết tích do con người phá hoại.
Tôi càng đọc càng mừng rỡ, có vẻ bên dưới công trình tàu lượn siêu tốc này là ngôi mộ tập thể trong truyền thuyết.
Tôi cất cuốn sổ vào túi xách nhưng vô tình đánh rơi túi xách xuống đất, đồ đạc bên trong rơi ra ngoài. Tôi nhanh chóng cúi xuống nhặt lên thì thấy có một mảnh kính vỡ, đó là mảnh vỡ của Tấm Gương Chân Thật đã được tôi giữ lại, tôi đang định bỏ nó lại vào túi xách, lại đột nhiên sửng sốt.
Thân hình của tôi phản chiếu trong gương, mà ở phía sau tôi là một nữ quỷ đáng sợ, không có một sợi tóc nào, toàn thân đen kịt như thể bị đốt cháy, đôi mắt như chuông đồng nhìn chằm chằm vào tôi.