Cô Gái, Gặp Lại Em Rồi

Chương 23



? CÔ GÁI, GẶP LẠI EM RỒI ?

#chap23

- Mẹ về rồi đây

- Tiểu Di, mẹ xem hôm nay..._Vũ Minh vui vẻ bước ra, tính khoe với cô hôm nay cậu và anh hai khó khăn lắm mới mua được món hàng giảm giá mà cô thích giữa dòng người tướp nượp trong siêu thị, mà khổ thiệt, nhà cũng không phải là giàu gì so với ông cha cao cao tại thượng kia nhưng cũng không tới nỗi mua những món hàng giảm giá này, vậy mà cô lại nằn nặt đòi bằng được, nhưng vừa thấy cô ủ rủ bước đi thì im bặt.

Vũ Thiên cũng vừa bước ra, thấy sắc mặt cô không tốt, nhíu mày:

- Mộc Tiểu Di mẹ làm sao vậy?

Mộc Di vẫn không nghe thẩn thờ lướt qua hai nhóc, tới bàn thì quăn thẳng tấm thiệp hồng lên, bỏ về phòng.

Anh em họ Mộc hiếu kì quyết định đến gần tấm thiệp, khoanh tay ngước nhìn tội nhân thiên cổ đang oanh oanh liệt liệt đang nằm sõng soài trên bàn. Mắt không động, vẫn như cũ nhìn nó, Thiên nói:

- Minh em nhỏ hơn, anh nhường em, mở đi.

Minh đáp:

- Anh lớn hơn đương nhiên em phải nhường anh, mở đi.

- Em đi.

- Anh đi đi.

- Em.

- Anh.

- Em.

- Anh.

Sau một hồi "đại chiến" cuối cùng hai anh em nhà họ Mộc kia lại nhìn nhau thở dài, đồng thanh nói:

- Chúng ta cùng mở.

Hai đứa mở ra, mỗi đứa giữ mỗi bên tấm thiệp, chăm chú nhìn thật kĩ, bất giác nhíu mày, đập thẳng vào mắt hai nhóc hàng chữ "Chú rễ Hoắc Lạc Thần, cô dâu Lâm Tiểu Nguyệt".

Vũ Thiên lạnh lùng ra lệnh:

- A Minh em sáng sớm ngày mai gọi điện tới điện thoại bàn của công ty ông ta báo bệnh.

Minh lập tức gật đầu:

- Em hiểu.

Lần này tôi ngược chết ông!

---

Sáng hôm sau

Hắn bước vào phòng làm việc, đột nhiên nhăn mặt, trễ gần nửa tiếng mà cô chưa tới?

- Thư kí Trần.

- Chủ tịch có gì căn dặn?_ Thư kí Trần cúi đầu.

- Hôm này thư kí Mộc đi làm trễ nửa tiếng trừ nửa số tiền lương tháng này cho tôi, tiền hoa hồng, tiền thưởng tháng này cắt hết.

- Nhưng thưa chủ tịch, hôm nay người nhà thư kí Mộc gọi điện nói cô ấy bị bệnh, xin nghĩ hôm nay.

Hoắc Lạc Thần nheo mắt đầy nguy hiểm:

- Sao không trực tiếp gọi cho tôi?

- Họ nói mới sáng sớm sợ ngài đang vận động.

Hoắc Lạc Thần đen mặt, "đang vận động" có ý gì đây? Hắn xoa xoa thái dương phẫy tay:

- Cậu lui ra đi.

Thư kí Trần cuối chào rồi lui ra ngoài.

Trong đây hắn còn phân vân suy nghĩ, hôm qua còn khỏe mạnh sao cô đột nhiên bị bệnh? Tối qua hình như có mưa, đừng nói là dầm mưa về sốt liệt giường chứ? Không được phải gọi hỏi thăm.

Hắn chỉ đơn giản nghĩ là lo cho cấp dưới của mình, người đàn bà đã chôm hắn hai con nòng nọc nhỏ. Hắn đâu biết rằng nhìn bộ dạng khẩn trương của hắn bây giờ, người ngoài nhìn vào còn tưởng hắn đang lo lắng cho vợ bị bệnh ở nhà đấy chứ.

Điện thoại reng lên, đầu dây bên kia bắt máy.

"Alô"

Hoắc Lạc Thần mừng rỡ, định hỏi cô khỏe không lại nghe tiếng trẻ con, liền điều chỉnh giọng:

- Này nhóc, chuyển điện thoại cho mẹ đi.

"Là chú đó à? Mẹ cháu đang ngủ không tiện nghe điện thoại. Mà cũng vừa hay, cháu muốn gặp chú để bàn chút chuyện...của Tiểu Di nhà cháu."

Chưa để hắn trả lời thì đầu dây bên kia lại có người xen vào nhàn nhạ nói:

"Không chỉ về Mộc Tiểu Di, mà còn về thân phận của chúng tôi."

- Được 9h sáng nay, tại House Coffee.

Nói xong cúp máy.

Minh đang ngồi lay hoay tiềm kiếm thứ gì đó trong máy tính, rồi ngã người ra chiếc ghế sô fa, bắt đốc nhìn như tay nhà giàu mới nổ

- Chọn chỗ cũng được đấy chứ, cách nhà mình khoảng 10 phút đi bộ, trong con hẻm nhỏ rất tĩnh lặng, rất tốt.

---

9h tại House Coffee

Hoắc Lạc Thần đã tới từ sớm, hắn ngồi một bàn sát với cửa sổ bên ngoài, có thể ngắm toàn cảnh con hẻm tĩnh lặng mà hút hồn.

- Chào chú.

Hoắc Lạc Thần nghe có người gọi liền quay lại, đối diện hắn là hai đứa con nít giống nhau như tạc, hắn nhẹ nhàng nói:

- Ngồi lên rồi nói.

Hai nhóc ổn định chỗ ngồi liền có một chị phục vụ đi đến hướng về chỗ hắn hỏi:

- Hai bé cần dùng gì ạ?

- Hai ly cam...

- Chị xinh đẹp cho tụi con 2 ly nước lọc được rồi.

Hoắc Lạc Thần chưa nói xong thì bị Minh dành mất. Cô nhân viên vừa được Minh gọi là chị xinh đẹp liền quay qua nhìn hai đứa nhóc dễ thương, một trong số chúng còn nháy mắt với cô nữa chứ. Ôi ôi, trái tim bé nhỏ này sao chịu nổi? Thế là cô nhân viên đỏ mặt xoay người bước đi, thầm khen con nhà ai mà tốt vậy.

Cô nhân viên vừa đi, cả ba trở nên trầm mặt, Hoắc Lạc Thần lên tiếng phá vỡ bầu không khí:

- Hôm nay hai đứa tìm ta có chuyện gì?

Vũ Thiên nhàn hạ dựa vào đằng sau:

- Không phải nói rồi sao?

- Vấn đề hai đứa là con ta, ta biết.

- Ngày mai chú kết hôn với cô Tiểu Nguyệt?_ Minh đổi đề tài.

Hắn ngạc nhiên:

- Sao hai đứa biết?

- Chú không cần quan tâm_ Minh nói

Thiên tiếp lời:

- Tại sao?

Hoắc Lạc Thần cầm tách cà phê lên hớp một ngụp rồi ưu nhã đặt xuống:

- Ta cần có một gia đình.

Minh nhếch môi cười lạnh:

- Gia đình?

- Ta muốn có con cùng chăm sóc chúng với người ta yêu.

Thiên cau mày, khoanh tay trước ngực:

- Ý ông nói, chúng tôi không phải con ông?

Hắn nhăn mặt:

- Ta không có ý đó. Chuyện ta với mẹ con chỉ là ngoài ý muốn, ta sẽ chịu trách nhiệm.

- Trách nhiệm? Ông muốn chịu trách nhiệm như thế nào đây?

- Hàng tháng ta sẽ gửi tiền đều đặn, xem như bù đắp những gì ta làm.

Minh trừng mắt nhìn người cha có trái tim sắt đá lạnh lùng đến vô cảm:

- Ông nghĩ chúng tôi cần tiền? Không có tiền của ông chúng tôi vẫn sống tốt, thứ chúng tôi cần là người cha kia kìa!

Thiên vẫn kiên nhẫn, ưu nhã kiên định nhìn thẳng vào mắt Hoắc Lạc Thần:

- Hôm nay chúng tôi đến đây không phải để nói những lời vô bổ này, mà muốn xin Hoắc tổng đây cho Mộc Tiểu Di nhà tôi từ chức.

Hắn nhíu mày:

- Từ chức?

- Phải, ngày mai cả nhà chúng tôi sẽ trở lại Mĩ cùng chú William_ Minh dần lấy lại bình tĩnh, nhìn hắn ánh mắt thích thú.

- William? Hắn ta thì có liên quan gì ở đây?_ Hắn nhìn anh em họ Mộc hoài nghi.

Thiên lơ đãng nhìn nơi khác, thoáng nhìn hắn chưa tới 1 giây:

- Có đấy. Tối qua mẹ chúng tôi đã đồng ý lời cầu hôn của chú ấy rồi. Ngày mai chúng tôi sẽ về Mĩ chuẩn bị cho hôn lễ, e rằng hôn lễ của chú chúng tôi không thể tham dự, mong thứ tội.

Ánh mắt Hoắc Lạc Thần đỏ ngầu lên, tay cầm tách cà phê như muốn bóp nát nó ra làm trăm mảnh, hắn gầm lên:

- Không thể!

Tiếng nói không hề nhỏ, và đương nhiên đã thành công gây sự chú ý của tất cả mọi người. Họ vừa quay đầu nhìn ba người một lớn hai bé giống nhau như đúc đang trừng mắt nhìn nhau xung quanh tỏa ra mùi thuốc súng nồng nặc liền tản ra, nhanh chóng tính tiền rời khỏi. Trong tiệm giờ chỉ còn ba người này. Nhân viên muốn lại ngăn cản nhưng bước chưa được 10 bước nhìn thấy mặt họ là chân lại nhũn ra, không làm gì được.

Nhìn hắn mất kiểm soát như vậy, tâm tình hai anh em họ Mộc tốt hơn hẳn, Thiên cợt nhã nhìn hắn đầy thú vị:

- Tại sao lại không thể? Trai chưa vợ gái chưa chồng, tại sao lại không thể?

- Cô ta đã có con.

Minh cười lớn:

- Này chú, đừng cổ hủ quá, bên Mĩ kết hôn li hôn là chyện bình thường, có nhiều người hai ba đời chồng con đàn cháu đống vẫn kết hôn với trai tân được đấy. Và hơn hết, chúng tôi cần cha.

- Ta chính là cha hai đứa.

Minh đột nhiên trầm xuống:

- Xin lỗi, giờ chú có đem kết quả xét nghiệm ADN tới đây nó cũng là 1 tờ giấy đáng vứt đi mà thôi. Đối với tụi này mà nói, chồng của Tiểu Di mới là cha của tụi này, nếu không phải chồng của Tiểu Di, thì có là cha ruột chúng tôi cũng không cần.

Thiên nhìn hắn, thấy được sự bối rối do dự của hắn:

- Chú Hoắc, tôi thành thật khuyên chú, đừng bao giờ bắt cá hai tay, coi chừng tham quá hóa nghẹn đấy. Nếu chú đã quyết định lấy cô Tiểu Nguyệt kia thì ráng làm cho tốt. Và... đừng hối hận._ Câu cuối cậu đột nhiên trầm mặt, giọng đầy băng lãnh như muốn cảnh cáo Hoắc Lạc Thần vậy.

- Đi thôi. Chào chú.

Hai đứa nhóc siêu soái bước đi, để lại Hoắc Lạc Thần còn bao nỗi hoài nghi rối bời mà tự hắn nghĩ không thông nổi.

---còn----

P/s: hầy ?, hôm qua ta vừa thi xong, thực sự thì không ổn xí nào cả. Mình thì làm như trâu, còn một số đứa ngồi mát ăn bát vàng, sao cuộc đời nó bất công quá vậy ???