Cô Gái Lái Đò

Chương 32: Kẻ giết người man rợ



Dạo một vòng nữa đến những nơi Phách thường cắt rau tuy nhiên vẫn không thấy tăm hơi bạn đâu cả, lúc này đã là 9h tối. Bột hỏi Lâm:

- - Tính sao bây giờ hả mày, hay có khi nào nó về nhà rồi không..?

Lâm đáp:

- - Nó mà về thì vợ nó đã bắt nó gọi điện lại cho tao với mày rồi. Tìm người mà lại tìm giữa đêm tối thế này không thể tìm được. Mày về nhà Phách xem bác Thảnh với vợ nó thế nào..

Bột ngạc nhiên:

- - Thế mày định đi đâu..?

Lâm trả lời:

- - Tao đi đến nhà thằng Phong….Đằng nào tao cũng muốn gặp nó.

Bột ái ngại muốn can Lâm lại bởi dù sao Phách với bọn nó đâu có liên quan gì, hơn nữa chuyện của Mai, Lâm cũng đã biết hết. Đến đó không kìm chế được lại bị đám thằng Hân tụi hại thì khổ, Bột đáp:

- - Liệu có ổn không..? Để tao đi cùng...Một mình mày đi tao không yên tâm được.

Nói xong cả hai chạy ngay đến nhà Phong, nhà Phong giàu nhất làng, kín cổng cao tường. Đứng trước cổng gỗ kín bưng Lâm dùng tay đập mạnh vào cổng gọi lớn:

- - Phong…..Mày có nhà không….Phong ơi.

Một chị giúp việc chay ra mở cổng, ngó mặt ra ngoài thấy người lạ chị giúp việc hỏi nhỏ:

- - Anh là ai…? Tìm cậu chủ tôi có việc gì..?

Lâm chưa kịp trả lời thì nghe giọng của một gã bên trong hỏi:

- - Sao đấy, thằng nào mà đập cửa gớm vậy…

Đó là Hân tụi, chị giúp việc quay lại bảo:

- - Dạ, thưa cậu tôi nhìn cũng không quen anh này...Chỉ thấy anh ấy gọi tên cậu Phong.

Hân vừa xỉa răng vừa đi ra cổng, hếch mặt lên Hân nhìn Lâm với Bột rồi cười:

- - À, mày có phải là thằng Lâm không…? Mấy năm rồi nhỉ, còn thằng nhát chết kia nữa….Chúng mày đến đây làm gì…?

Lâm mặt đằng đằng sát khi khi thấy Hân, nhưng cố kim nén Lâm hỏi:

- - Trưa nay hai anh có đên quán rượu, cho tôi hỏi hai anh có nhìn thấy bạn tôi không..?

Hân cười khà khà đáp:

- - Mày đi ra ngoài lâu quá nên bị điên rồi hả….Bạn mày thì liên quán đếch gì đến đây mà hỏi. Đúng là trưa nay bọn tao có đến quán rượu nhưng sao tao phải gặp bạn mày….? Mà bạn mày là thằng nào….Địt bố mấy thằng ngố này...Tìm bạn thì đi chỗ khác, đừng có lảng vảng ở đây.

Lâm tức tối:

- - Mày….mày….con…..chó…

Lập tức 4 -5 thằng từ trong nhà lao ra với đủ dao, kiếm, gậy, gộc….Hân nhếch mép cười:

- - Sao, định thể hiện à….Tao nhắc cho chúng mày nhớ, từ trước đến nay trong cái làng này chưa thằng nào dám bật tao. Đừng nghĩ ra ngoài vài năm về đây nảy số...Bố mày cắt cổ cả họ chúng mày luôn.

Bột sợ tái mặt, vội vàng kéo tay Lâm nói:

- - Về thôi Lâm ơi, chúng nó không đùa đâu….Hơn nữa chắc gì chúng nó đã biết thằng Phách là ai….Đi về đi.

Lâm cũng không còn cách nào nghiến răng chịu nhục đi về. Cổng đóng lại Hân cùng đám đàn em quay vào trong, Phong liền hỏi:

- - Sao thế, có chuyện gì à..?

Hân cười đáp:

- - Chuyện gì đâu, thằng Lâm nó đến đây….Mà ban nãy tao thử dò thái độ của nó….Hình như nó biết gì hay sao ấy, nó có vẻ căm tao với mày lắm.

Phong hơi lo lắng nói:

- - Hay là nó ghét tao vì cưới con người yêu nó hả mày..?

Hân suy nghĩ một lúc rồi nói:

- - Không, nếu như thế thì nó đã không về làng, hoặc ít ra cái ánh mắt của nó cũng không căm thù đến vậy. Cái này là nó phải biết gì đó rồi….Nên nó mới nhìn tao bằng ánh mắt giết người như vậy. Mà này, sao mày biết nó về đây tìm hiểu chuyện con Mai….? Ai để lộ gì à….?

Phong trả lời:

- - À, thông tin từ thằng Duy công an hồi trước, hai hôm trước nó có đến đây xin tao ít tiền….Nói là có chuyện lạ, có người tự nhiên hỏi về chuyện cái Mai bị chết đuối dưới sông. Tao cho nó ít tiền là nó kể hết, hóa ra là thằng Lâm quay về làng tìm hiểu chuyện con Mai chết thế nào. Tao sợ chúng nó phát hiện….

Hân đi ra ngoài đóng cửa phòng rồi khẽ nói:

- - Đừng lo, cái hôm mày giết chết vợ không ai biết ngoài tao. Mà lúc mày gọi tao đến cái xác đã nát cả mặt rồi, khi tao tới mày vẫn còn đang ngáo, hư hư ảo ảo…Tao giúp mày xóa hết dấu vết rồi.

Phong hỏi:

- - Nhưng đến giờ tao vẫn không nhớ rõ là mày đã làm thế nào…?

Hân mắt đỏ sọng lên nhìn vào một điểm rồi nhoẻn miệng cười:

- - Thì tao dùng dây cước buộc chân nó vào một quả tạ xong thả cả cái xác xuống lòng sông. Không muốn để cho nó nổi lên sớm quá, ấy thế mà vẫn đứt cước….Nhưng như mày thấy đấy, hơn một tuần nằm dưới sông xác nó bị cá rỉa cho nát cả thịt, lúc lôi lên bờ chỉ còn là một đống bầy nhầy, mặt mũi cũng bị đục khoét đến lòi cả xương sọ. Có ai phát hiện gì dâu, làng này chết sông, chết đuối năm nào chả có. Đúng ra là tao định dùng dây thừng cho xác nó nằm mãi dưới sông cơ…..Nhưng mà…

Phong nuốt nước bọt hỏi:

- - Nhưng mà sao…?

Hân khẽ đáp:

- - Nhưng mà tao sợ, ai đi đánh cá, thả lưới lại vướng vào xác nó….Lúc lôi lên lỡ thấy sợi dây thừng thì không ổn, Chúng nó sẽ nghi là có kẻ giết người…..Vả lại mục đích cũng chỉ để cái xác không còn dấu vết gì có thể nhận ra là bị giết thôi.

Phong sợ hãi nói:

- - Bảo sao, hồn ma nó cứ vất vưởng ở cái nhà đó không chịu đi, chết trên bờ, xong lại chết dưới nước hàng tuần….Đúng là con quỷ…

Hân cười sằng sặc:

- - Mày chơi nhiều quá ngáo à. Nhà ma nào…? Cái nhà đấy á….Đêm qua tao ngủ ở đấy đấy….Chẳng có con ma nào cả…? Thấy dân làng đồn cũng ghê lắm mà sao tao đéo thấy gì...Nhưng mà này, thằng Lâm nó đến đây là để tìm thằng bạn nó. Mày tính sao…?

Phong láo liêng đôi mắt nhìn xung quanh rồi đáp:

- - Mày để nó ở đâu rồi…?

Hân nói nhỏ:

- - Ở ngôi nhà ma chứ đâu...Từ chiều tao đã hỏi nó rồi….Thằng ôn con này nó biết hết đấy….Đó là lý do vì sao thằng Lâm nó lại đến đây tìm mày. Ngày xưa tao với mày sơ suất một lần rồi, hôm nay không thể để như vậy một lần nữa. Tao không hiểu năm đó tại sao con Mai nó đồng ý cưới mày mà không bung chuyện này ra. Bởi nó mà bung ra, tiếp đến thằng ôn con này làm chứng thì mày với tao chết chắc rồi. Đúng là số trời, năm đó nó nghe lỏm được câu chuyện, hôm nay nó lại dám theo dõi tao với mày.

Phong nuốt nước bọt đáp:

- - Con điếm đó nó lấy tao vì nó đã có con với thằng bồ nó trước đó. Mãi sau này tao mới biết….Nhưng hai mẹ con nó chết cả rồi, không thể để chuyện này bại lộ được….Thằng đó vẫn sống chứ…?

Hân cười:

- - Yên tâm, nó vẫn sống…..Nhưng không được bao lâu nữa đâu….Tao đang xem để nó chết kiểu gì….Không hiểu sao giờ đây cứ nghĩ đến chuyện giết người tao lại thấy có hứng thú mày ạ…..Ha ha ha hay là tao điên rồi…

Màn đêm buông xuống, đã 11h tối nhưng tăm hơi của Phách vẫn không thấy đâu. Lâm đang cố gắng an ủi bà Thảnh và vợ Phách, cả Bột cũng đón Mến sang nói chuyện với vợ Phách cho yên tâm….Cả đêm hôm đó Lâm quay về nhà trằn troc không yên chỉ mong sao trời mau sáng để đi tìm bạn…..Cho đến sáng hôm sau….