Bột thấy lạnh sống lưng khi nghe Lâm nói, câu nói của Lâm chất chứa đầy thù hận, đầy giận dữ trong suốt thời gian qua. Chuyện của Mai với Lâm đã là một cú sốc nặng nề, nay đến cái chết của Phách càng làm cho con người Lâm trở nên đáng sợ hơn. Bột rùng mình nghĩ lại chuyện Lâm dám một thân một mình đem cuốc, xẻng ra đào mộ bạn lên trong đêm mưa gió. Cái cách Lâm tỏ ra lạnh lùng, bình tĩnh chỉ là vỏ bọc che giấu một con người đang nung nấu sự trả thù.
Đúng vậy, Lâm của lúc này đã không còn là Lâm ngày xưa nữa. Con người Lâm đang dần thay đổi bởi tính mạng của những người xung quanh Lâm đang bị kẻ khác đe dọa. Bao năm qua bỏ làng đi tha hương Lâm sống trong nuối tiếc bởi mối tình với cô bạn thanh mai trúc mã. Để rồi khi trở về làng Lâm dần dần tìm hiểu được chân tướng sự việc. Với Lâm, Phong chính là kẻ thù không đội trời chung. Người yêu bị hãm hiếp đối xử tệ bạc, con gái thì đến giờ này không rõ tung tích. Khi mà tất cả những chuyện quá khứ chưa được giải quyết thì bọn độc ác kia lại ra tay giết hại một trong những người bạn thân nhất của Lâm.
Mỗi lần đối mặt với bác Thảnh, cái Hoa là Lâm cảm thấy máu trong người mình đang sôi lên sùng sục. Sự tức giận đến cùng cực có thể đã khiến Lâm chạy đi tìm ngay lũ khốn kia để sống chết nếu như Lâm không nghĩ đến những người thân xung quanh. Rèn luyện trong môi trường quân ngũ hai năm với chuyên ngành trinh sát đã giúp Lâm có một cái đầu lạnh. Trong trường hợp này điều đó là cần thiết, nóng vội sẽ càng khiến tất cả rơi vào vòng nguy hiểm.
Mến bình tĩnh lại rồi đưa ra ý kiến:
- - Mà đúng rồi, ban nãy đi mua đồ em có thấy một số thằng nhìn lạ lắm. Không phải trai làng mình đang thang thang trên đường. Giờ anh nói em mới chú ý….Chẳng lẽ chúng nó bắt đầu hành động rồi sao..?
Lâm không bất ngờ trước lời nói của Mến bởi lẽ chuyện thằng Hân quay về đây có dẫn theo một đám đàn em tướng tá côn đồ cả Lâm lẫn Bột đều biết. Điều Lâm lo ngại chính là câu nói hồi sáng của thằng bé chỗ cô Ba. Tại sao nó lại nói như vậy, vội vàng Lâm đáp:
- - Có lẽ thằng Phong nó đã cho người đi thăm dò chúng ta, làng này không lớn. Nếu nó đã xác định mục tiêu là chúng ta thì không khó để nó có thể theo dõi xem chúng ta đi đâu làm gì..? Nếu như chúng ta vội vàng sẽ khiến chúng nghi ngờ và phát hiện. Phải làm sao đây..? Mai hiện vẫn đang ở nhà cô Ba, nhà cô Ba tuy khá kín đáo nhưng không nói trước được điều gì.
Mến nói:
- - Em có ý này, nếu đúng như anh nói thì việc rời khỏi làng giờ rất khó khăn. Nhưng ta có thể sử dụng đò để đi qua sông dễ dàng. Chúng nó không phải người làng nên sẽ không biết được đâu. Lợi dụng trời tối em sẽ lái đò đến khúc sông phía sau nhà cô Ba rồi đón chị Mai ở đó. Nhưng liệu chị Mai có đi không..? Anh cũng biết tính chị ấy còn gì. Nếu chị ấy đồng ý đêm nay chúng ta sẽ đi. Em sẽ gọi điện thoại cho chị Mai để nói chuyện.
Lâm đáp:
- - Để anh thuyết phục Mai, nhưng chỉ ba người đi thôi. Anh sẽ ở lại, anh còn nhiều chuyện phải giải quyết với chúng nó. Chạy trốn không phải là cách, phải có người đứng ra kết thúc tất cả mọi chuyện. Cách em đưa ra hợp lý đấy, hai người chuẩn bị đi rồi đêm nay sẽ lên đường. Bọn chúng chưa thể làm gì ngay lúc này được. Cũng may có cô Ba chỉ điểm nên chúng ta mới chủ động trong mọi việc.
Bột đứng phắt dậy phản đối:
- - Không thể được, mày không đi tao cũng không đi…? Tao cũng ở lại…
Lâm lắc đầu:
- - Mày phải đi, không thể để hai cô gái đi mà không có ai bảo vệ được. Yên tâm đi tao đã có cách. Tao sẽ chuẩn bị tất cả để đón chúng nó. Khi nào xong việc mọi người hãy trở về.
Lâm đưa lý do khiến Bột không thể nói gì thêm được nữa. Tuy rất lo cho Lâm nhưng nhìn ánh mắt đầy quyết đoán của Lâm khiến Bột và Mến cảm thấy tin tưởng. Lâm tiếp:
- - Bây giờ chúng ta cứ coi như bình thường, nói chuyện với Mai xong sẽ đưa ra quyết định.
Lâm đi vào phòng lấy điện thoại gọi cho Mai, không quá ngạc nhiên khi Mai nói cả cô Ba và cậu nhóc đã rời đi ngay sau lúc Lâm bước ra khỏi cổng. Mai không khóc nhưng giọng cô rất buồn, không để mất thời gian Lâm đưa ra ý kiến của Mến. Ban đầu Mai nhất mực không nghe nhưng với những lý lẽ thuyết phục của mình, Lâm nói việc bỏ đi chỉ là chuyện tạm thời. Mai bật khóc:
- - Nhưng một mình anh sao có thể chống lại được tụi nó, hơn nữa anh cũng nghe cô Ba nói rồi đấy. Nó đâu phải con người…..Em sợ…
Lâm cười nhẹ:
- - Ai nói anh chỉ có một mình, em yên tâm….Cô Ba trước khi đi cũng đã chỉ cho anh một cách. Em phải tin vào anh, tin vào cô Ba, số phận đưa anh quay về đây cũng là muốn anh kết thúc tất cả mọi chuyện. Chẳng ai có thể làm điều này ngoài anh, đừng lo lắng.
Mai ngậm ngùi đồng ý, như muốn để Mai thêm yên tâm Lâm tiếp tục:
- - Anh sẽ không để mất em một lần nữa đâu…..Anh đã hứa với em sẽ tìm được con chúng ta, nếu bỏ đi thì sao anh có thể giữ lời được. Rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi.
Lâm cúp máy rồi bước ra ngoài, nhìn Mến với Bột, Lâm gật đầu, khóe mắt Lâm cũng đã ướt nhòe. Lâm đang lo sợ, nhưng bản lĩnh khiến Lâm càng lúc như này càng phải mạnh mẽ. Vậy là quyết định đào thoát trong đêm đã được đồng ý, Lâm bảo hai vợ chồng Bột đến nhà bác Thảnh, một mặt để trông coi gia đình Phách, mặt khác lúc này nhà bác Thảnh đông người, nếu đám người kia muốn làm gì cũng không thể ra tay.
Về phần mình Lâm lập tức quay về nhà, trong đầu Lâm lúc này đã có một kế hoạch. Kế hoạch có phần ích kỷ nhưng nếu không thực hiện Lâm sẽ không thể làm được gì. Bà Hòa thấy con mặt mũi tiều tụy, thần sắc nhợt nhạt do cả đêm hôm qua Lâm không ngủ thì đau xót:
- - Con phải cố gắng trong giai đoạn này, mẹ biết chuyện khó chấp nhận khi lần nữa mất đi một người bạn thân, nhưng con phải chịu đựng. Đừng tự hành hạ bản thân.
Lâm nhìn mẹ cười:
- - Con không sao mà mẹ, con đi nghỉ một chút nhé.
Bà Hòa gật đầu hỏi Lâm có ăn gì không nhưng Lâm lắc đầu. Vào trong phòng chốt cửa lại, Lâm không ngủ mà nhớ lại những lời cô Ba dặn dò, Lâm nhìn xung quanh căn phòng rồi khẽ hỏi:
- - Liệu rằng chúng ta sẽ làm được chứ.
Bỗng nhiên cả căn phòng không khí thay đổi, một cái lạnh run người vừa khẽ chạy qua sống lưng của Lâm. Tuy không nhìn thấy nhưng Lâm cảm nhận rõ ràng có một bàn tay vừa khẽ đặt lên vai Lâm, quay lại đằng sau Lâm không thấy gì thì đằng trước mơ hồ Lâm vừa thấy hình ảnh một người con gái đứng trước mặt. Nhưng nghoảnh lại thì trong phòng chỉ có một mình Lâm.
Lâm cúi mặt, nước mắt khẽ rơi xuống hai bàn tay khẽ run lên, đau đớn trong lòng Lâm tự nói một mình:
- - Phách, mày đang ở đây phải không…? Cho tao xin lỗi…..Tao xin lỗi.
Nước mắt cứ thế tuôn rơi, bất giác Lâm cảm nhận được có hai bàn tay khác nhau đang đặt lên tay mình. Lâm ngước lên thì lần này hai cái bóng mờ ảo, mơ hồ đang nhìn Lâm khẽ mỉm cười hiền dịu. Họ chỉ gật đầu không nói gì rồi biến mất.
Lâm sững sờ nhìn hình ảnh đó tan biến rồi vội dụi mắt lau đi những giọt nước mắt đang chảy xuống hai gò má. Không gian trở lại bình thường, mọi thứ vừa trôi qua như một giấc mơ. Lâm nắm chặt bàn tay lại:
- - Cảm ơn vì tất cả..
Lâm lấy điện thoại ra rồi gọi cho một ai đó, sau những lời chào hỏi xã giao Lâm nói với người trong điện thoại: