“ Ha ha ha….Ta là Trinh..? Ta là ai bản thân ta cũng không biết….Nhưng ta chính là do ngươi triệu về….Ngươi dùng máu của mình để tế….Từ bây giờ ta chỉ muốn báo thù mà thôi…”
Con mắt đỏ của Lâm lúc này đang chảy xuống một dòng huyết lệ, cơ thể Lâm như chia ra làm hai người khác biệt, khuôn mặt Lâm biến dạng bên cười như điên dại, bên khóc vì đau đớn. Phần con người của Lâm đang cảm nhận rõ mình sắp mất ý thức, đây cũng là điều mà cô Ba đã nói từ trước:
“ Đây là cách chỉ làm tổn hại đến bản thân, có thể khi ngươi gọi Quỷ ngươi sẽ chết ì bị chính con Quỷ giết hại, hoặc nó sẽ chiếm lấy thân xác của ngươi để thực hiện nguyện vọng, thực hiện nốt điều khiến nó còn đang dang dở chốn nhân gian….Vậy nên đừng bao giờ đem mạng sống ra đánh cược với Ma Quỷ.”
Cơn đau đầu ngày càng dữ dội, không chịu nổi Lâm đập đầu xuống đất, Lâm dùng tay cào lên đầu rồi tiếp tục đấm mạnh vào phần đỉnh đầu. Lâm gào thét, giọng cười man dại vẫn cứ thế phát ra trong đầu Lâm. Khi mà đôi mắt còn lại cũng đang ngả sang màu đỏ thì Lâm nhớ đến Mai, nhớ đến cái chết của người bạn thân là Phách, nghĩ đến cô gái mặc áo dài trắng tên Trinh, nghĩ đến đứa con gái bấy lâu nay chưa tìm được tung tích…..Tất cả, tất cả những người đó đều bị hai thằng khốn nạn là Phong và Hân hãm hại…...Nỗi đau, sự thù hận, sự căm ghét, phẫn nộ, bi thương…..Những cảm xúc ấy khiến Lâm đấm mạnh bàn tay xuống đất.
“ Hiu….hiu….hiu….”
Gió vẫn thổi, sương đã tan hẳn, ánh bình minh đỏ vàng bắt đầu ló dạng. Không gian yên lặng, Lâm không vật vã, lăn lộn, quằn quại nữa. Tất cả mọi thứ dường như bất động, trả lại sự yên tĩnh đến đáng sợ:
- - Tao không sợ mày đâu…..Tao còn nhiều thứ phải bảo vệ….Đó là lý do mà tao tìm đến mày…..Nhưng….nhưng….phải theo….ý...của tao….
Bước ra khỏi khu nghĩa địa, Lâm đi vội về nhà…..Cả đêm qua có lẽ bà Hòa không thể ngủ được bởi con trai từ lúc đi đến sáng chưa một lần gọi điện về nhà. Quả đúng như vậy, trời mới vừa sáng nhưng bà Hòa đã kê ghế trước cửa nhà, mặc dù để ghế đó nhưng bà không ngồi, bà đi ra đi vào mắt hướng ra phía con đường đất xem con đã về hay chưa. Ông Quý cũng không thể yên tâm khi vợ cứ thấp thỏm như vậy. Là một người cha ông cũng lo lắng cho con, nhưng đàn ông thường ít thể hiện ra bên ngoài, châm đóm định hút bi thuốc lào ông lại dập tắt, mắt nhìn ra sân, đặt cái điếu xuống mặt bàn ông Quý quát:
- - Bà có thôi đi đi lại lại như vậy được hay không..? Cả đêm qua đã không ngủ...Sáng ra cứ như người mất hồn. Nó lớn rồi, có phải trẻ con đâu..?
Bà Hòa quay lại đáp:
- - Ông thì biết gì, lúc nào cũng nó lớn rồi…..Mấy hôm nay từ hôm thằng Phách mất nó không ăn không uống...Đi sớm về khuya…..Mà...mà người ta còn nói….nó...nó bị vong….theo đấy…..
Ông Quý lắc đầu, nhưng đúng thật là Lâm từ hôm về nhà đến giờ có chút gì đó thay đổi. Không còn là thằng Lâm đầu đá như mọi người hay gọi nó lúc trước nữa….Cả hai vợ chồng đang gắt với nhau thì Lâm mở cổng bước vào: