- - He he he, có gì đâu...Đơn giản là vì thằng Hân trước đây đã chết rồi…..Đi vào trong này rồi tao sẽ tính cách giúp mày….Hơn nữa hai ngày qua có xảy ra chuyện gì không..?
Phong thấy hơi ái ngại, bởi tuy đứng bên ngoài nhưng hơi lạnh từ bên trong căn phòng đang phả ra khiến hai cổ chân Phong lạnh toát. Mà ngoài trời thì rõ sáng, nhưng nhìn vào bên trong thì âm u, tăm tối, nó cứ như một không gian hoàn toàn khác chứ không phải một căn phòng trong ngôi nhà bề thế mấy dãy này. Hân hỏi:
Miễn cưỡng, lấy hết can đảm Phong mới dám bước vào bên trong căn phòng đầy nghi hoặc. Bởi lẽ bây giờ ngoài Hân ra hắn chẳng còn bấu víu được vào ai nữa, nếu như chuyện cái chết của Trinh bị Lâm vạch trần thì hắn sẽ không thể sống yên ổn, chưa kể đến chuyện Phách mới chết mấy ngày qua hắn cũng có liên quan. Rồi chuyện hai thằng đàn em điên rồ trở về từ nhà mụ mù xem bói sau đó làm những hành động ngu xuẩn. Nhưng trên hết đó là cái thứ ngỡ như đã không bám theo ám ảnh hắn giờ đây bất chợt quay lại, và còn đáng sợ hơn trước cả ngàn lần.
Tuy Hân hiện nay cũng rất đáng sợ, nhưng dẫu sao Hân cũng là đồng phạm, cũng là kẻ ra tay giết Phách rồi ếm bùa ngải lên thân xác người chết. Và Hân là bạn của Phong, một tay trung thành với gia đình Phong trong suốt thời gian qua. Nghĩ như vậy Phong dặt chân vào căn phòng lạnh như băng, không chỉ vậy khi bước vào trong Phong còn cảm thấy có mùi gì đó vô cùng khó ngửi, mùi như chuột chết lâu ngày, hay đúng hơn là mùi thịt thối. Ánh sáng từ bên ngoài chẳng hiểu sao chỉ có thể chiếu đến thềm cửa. Dường như nó đang bị bóng tối trong căn phòng ngăn lại.
Hân thu mình vào cái góc tối nhất của căn phòng, khi mắt đã quen dần với bóng tối Phong cũng tìm được cái ghế rồi khẽ ngồi xuống. Đang ở trong chính nhà của mình mà Phong cảm thấy có gì đó không ổn, mọi thứ trong này khiến Phong nghĩ mình có thể sẽ không bao giờ được nhìn thấy ánh mặt trời một lần nữa. Đang lo sợ thì Phong giật thót mình khi thằng bạn thân chí cốt ngồi đối diện Phong vừa nhe răng ra cười một cách kinh dị. Chưa kịp định thần thì Hân nói:
- - Nhìn tao đáng sợ thế à, thế hai ngày qua mày cho đám đàn em đi tìm hiểu được những gì rồi..?
Phong ú ớ:
- - Không...không….chỉ là mày hơi lạ….Còn chuyện kia đêm qua tao có cho người lẻn vào nhà con mụ xem bói để tìm kiếm xem con Mai có ở đấy không…? Nhưng sáng nay chúng nó quay về báo lại rằng ở trong nhà đó chỉ có một thằng tên là Lâm. Thằng Lâm nói với chúng nó về bảo tao rằng nó biết chuyện của cái Trinh….Nhưng sao nó biết được….
Hân cười phá lên:
- - Ha ha ha….Ra là vậy, mày cho người vào đúng nhà rồi, nhưng lại tìm không đúng người, con mụ thầy bói đó cũng không phải dạng vừa…..Chắc chắn trong ngôi nhà đó có nuôi ma, ếm quỷ….Còn mày hỏi vì sao thằng đó nó biết chuyện về con Trinh à...Ghé tai lại đây tao nói nhỏ.
Phong cứ thế làm theo lời Hân một cách vô thức, ghé sát tai Phong gã thì thào những âm thanh lạnh lẽo đến gai người:
“ Là hồn ma con Trinh nói cho nó biết đấy….He he...he..”
Phong hoảng loạn lùi người lại rồi ngã vật ra đất, miệng không thốt ra được thành câu:
Giọng nói phát ra từ khoảng không trong căn phòng, Hân lúc này đã ngồi yên vị đối diện với Phong. Cơ thể đang tê cứng vì sợ nhưng Phong vẫn có thể đứng dậy, cứ như có một thứ gì đó vô hình vừa nâng toàn bộ cơ thể Phong lên. Hân ngồi đó không mở miệng, nhưng tiếng nói vẫn vang lên đầy sai khiến:
“ Giờ tao chưa thể ra ngoài, nhưng tao sẽ giúp mày giết được nó. Tuy nhiên phải đợi tao sau khi qua 12h đêm nay…Trước đó cần phải chuẩn bị một số thứ..”
Vừa dứt lời trong lòng bàn tay của Phong xuất hiện một nhúm tóc, nhúm tóc đó từ từ chuyển động rồi bám chặt vào tay Phong khiến hắn sợ hãi nhưng miệng như có ai bịt không thể thét lên. Hân nói:
“ Đừng sợ, nó không hại mày đâu, đem thứ này thả vào đồ ăn của mấy thằng đàn em. Qua 12h đêm nay đám người mày ghét sẽ chết không toàn thây. Bây giờ thì đi ra ngoài, đến giờ vẫn đưa máu gà lên cho tao như thường lệ…”