- - Bà ít mồm thôi, toàn ăn nói linh tinh, cẩn thận có ngày….Thôi đi xuống bếp lấy đồ ăn cho chúng nó đi. Xem trê nhà trên có bình rượu ngâm hơn năm nay gọi một thằng bê ra đây cho chúng nó uống. Đi đi….
Chị giúp việc vâng dạ rồi vội vàng đi về hướng nhà bếp, Phong ngồi trên ghế hai tay mở mảnh giấy ra trong đầu thầm nghĩ:
Mấy tên đàn em rót rượu chúc nhau, bất chợt nhìn sang Phong đang có điều gì đó bất thường một tên bèn hỏi:
- - Anh Phong làm sao đấy, có chuyện gì à..? Nhìn sắc mặt anh không được tốt lắm.?
Phong giật mình, khẽ lau mồ hôi trên trán rồi gượng gạo đáp:
- - À ờ, không có gì….Mà cũng...có...có...đấy….
Đám đàn em nhao lên:
- - Có chuyện gì anh cứ nói, bọn em đi giải quyết ngay. Anh Hân đang bận công chuyện thì anh cũng như đại ca của chúng em rồi. Anh cứ nói đi, đừng ngại….Đứa nào dám động đến hay làm gì anh à.?
Không ai biết Lâm đi đâu, chỉ biết khi Lâm quay về nhà không đem theo chiếc balo. Mở cổng bước vào trong Lâm đưa mắt nhìn bố mẹ, bà Hòa đang ở dưới bếp nấu cơm. Ông Quý đang ở sau vườn tưới một vài luống rau, nhìn thấy con bà Hòa mừng rỡ nói:
- - Về rồi hả con, đi đâu cả ngày hôm nay...Rửa tay chân mặt mũi rồi chuẩn bị ăn cơm. Ra sau vườn tiện gọi bố mày luôn nhé.
Lâm nhìn mẹ rồi gật đầu đi ra sau vườn, Lâm bước chân nhẹ đến nỗi ông Quý không hề hay biết, chỉ đến khi Lâm chào bố:
Lâm đưa tay lên lau giọt nước mắt nhưng khuôn mặt vẫn không biến sắc, vẫn lạnh lùng, vô cảm như vậy. Lâm đáp:
- - Do con buồn ngủ nên vậy đó mẹ.
Bà Hòa cũng phải công nhận điều này, từ hôm Phách chết Lâm hầu như không ngủ, nhìn Lâm tiều tụy bà cũng thương con, chính vì vậy nhìn mặt Lâm có phần xanh xao, da hơi tái bà cũng không hỏi thêm nữa. Cả gia đình quây quần bên bữa cơm, bà Hòa gắp thức ăn cho con rồi giục:
- - Ăn nhiều vào cho khỏe, ăn đi con.
Lâm và bát cơm vào miệng nhưng không cảm thấy vị ngon, Lâm nhai miếng cơm gượng gạo. Bản thân giờ đây đã không còn là một con người thuần túy nên chuyện ăn uống đối với Lâm cũng đã khác. Bà Hòa tiếp tục gắp thịt bò cho con, nhưng khi đưa miếng thịt lên miệng Lâm đột nhiên nhăn mặt rồi thoảng tỏ vẻ khó chịu. Bởi món bò bà Hòa xào có tỏi. Lâm đặt bát cơm xuống rồi vội vã đứng lên với lý do:
- - Con thấy buồn ngủ, có lẽ con đi ngủ một lát bố mẹ ạ.
Đồng hồ lúc này mới chỉ 5h chiều, Lâm bỏ dở bát cơm trong cái nhìn lo lắng của bố mẹ. Cả hai ông bà đều không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng họ biết chắc con trai mình những ngày qua đã trải qua những cú sốc vô cùng nặng nề. Bà Hòa cũng vội đứng dậy chạy theo con, tay bà lấy trong túi áo ra một cái túi nhỏ màu vàng. Bà theo Lâm đi vào trong phòng rồi đặt cái túi ấy lên bàn, bà Hòa nói:
- - Từ giờ ra ngoài con cầm cái túi này theo, sáng nay mẹ đi chùa xin thầy cái này về cho mày đeo để bình an. Mẹ biết mày không tín nhưng cứ đem theo con ạ, đám ma đám chay nhiều cái nó khó nói.
Lâm quay mặt nhìn cái túi màu vàng bỗng cau mày, cái túi đó đang khiến cho Lâm cảm thấy không ổn. Mặc dù nó không ảnh hưởng đến Lâm nhiều nhưng trong Lâm bây giờ còn có quỷ cư ngụ, những vật có liên quan đến chuyện trừ ma, trừ tà từ chùa chiền rõ ràng không thể khiến Lâm cảm thấy dễ chịu. Nhưng cố gắng chịu đựng Lâm không phản ứng gì. Thấy con càng lúc càng mệt mỏi bà Hòa không làm phiền con nghỉ ngơi nữa mà vội đi ra ngoài. Ngay khi mẹ vừa đi ra, Lâm cởi áo phủ lên cái túi nhỏ màu vàng rồi ngồi xuống giường, mắt nhìn chăm chăm vào vết thương ở cánh tay trái, vết sẹo đen xì đang nổi hằn lên có chút đau nhói.
Trời tối dần, lúc này đã là 6h hơn, trên dòng sông chập choạng tối, xa xa bên bờ bên kia chiếc đò do người đàn ông khắc khổ đang xuôi theo dòng nước chèo dọc con sông hướng tới cuối làng. Bóng tối dần bao phủ tất cả, con quỷ mang tên Hân vẫn đang ngồi chính giữa căn phòng bất động như một người chết, ở bên ngoài Phong cùng đám đàn em bí mật lên kế hoạch giết kẻ phá đám, Lâm cũng rời khỏi nhà một cách yên lặng, đứng ngoài cổng Lâm quay đầu nhìn lại ngôi nhà, nơi mà bố mẹ anh vẫn đang đinh ninh con mình đang ở trong phòng ngủ. Lâm cũng biến mất trong bóng tối nhá nhem.
“ Khụ...Khụ….Khụ…”
- - Ta...xin lỗi...có lẽ...ta...không thể...đi cùng con nữa rồi….Số phận đã quyết định như vậy….Ngay cả việc chúng ta đặt chân đến ngôi làng đó cũng là do ý trời, họ cũng như ta kiếp trước đều mắc nghiệp nên kiếp này phải trả. Con...đi….đi...trong tay nải có một thá thư, bên ngoài có ghi địa chỉ...hãy đến...đó...Nhất quyết không được quay trở lại làng….Nghe lời ta….
Máu từ miệng, từ mắt của cô Ba cứ thế chảy ra, dứt lời cô Ba nhắm mắt, hai tay buông thõng trong tiếng khóc nức nở của cậu nhóc đi cùng. Cô Ba đã chết, một cái chết đầy thương tâm, trên con đường vắng vẻ, hoang vu ấy tiếng khóc cũng mất dần, bên vệ đường, dựa vào gốc cây chỉ còn lại xác của một bà già mù lòa, toàn thân nhuốm máu:
- - Nếu đây là số phận thì con sẽ không để Mai phải chết….Bởi con yêu cô ấy….Con sẽ quay lại làng…