Quả đúng như linh cảm của Lâm, tại nhà Phong lúc này trong căn phòng kín, con quỷ mang tên Hân đã bắt đầu tỉnh giấc. Trong không gian tối om, đôi mắt Hân mở ra lóe sáng trong bóng đêm ma mị. Hắn ngồi lặng im một lúc rồi khẽ mỉm cười:
Cùng lúc này tại ngôi nhà của cô Ba, đám bạn của Lâm là Phi, Tuấn, Khanh, Đạt vẫn đang lo lắng không biết Lâm đang ở đâu khi mà điên thoại không gọi được. Bên ngoài trời mưa to như trút nước, cũng chỉ vừa mới đây mưa mới ngừng, gió cũng đã tắt. Phi nói với mọi người:
- - Có khi tao phải đi tìm thằng Lâm, trời hết mưa rồi. Tao thấy không ổn, hôm nay nhìn nó cứ có cảm giác không yên tâm. Nó xuất hiện như mà rồi biến mất cứ như quỷ vậy.
Đạt đáp:
- - Biết tìm nó ở đâu, trong làng này thì mỗi ngôi nhà này là chúng ta còn biết, ngoài ra có biết chỗ nào nữa đâu mà tìm.
Khanh tiếp lời:
- - Nhưng còn đám này thì sao.? Cũng phải dẫn chúng nó hay báo cho công an chứ.? Chẳng lẽ thả chúng nó đi, mà nhìn xem thằng nào thằng đấy có khác gì xác chết đâu. Bọn này hay là bị trúng bùa ngải gì nhỉ.? Nhìn cứ như kiểu người chết rồi.
Phi chợt nảy ra sáng kiến:
- - Ông lái đò, đúng rồi, tại sao chúng ta không tìm ông ấy nhỉ.? Kiểu gì ông ấy cũng biết thằng Lâm đi đâu. Lúc sớm tao có nghĩ phương án dự phòng nên có lấy máy ông ấy nháy số sang đây, để tao gọi ông ấy quay lại. Mà chắc ông lái đò mới dùng điện thoại, nhìn lóng ngóng lắm. Chẳng hiểu gọi có biết cách mà nghe máy hay không.?
Tuấn lắc đầu:
- - Giờ này nửa đêm rồi, mày nghĩ ông ấy rảnh mà chèo đò đến đây đón mày đi tìm thằng Lâm sao.?
- - À, mấy cậu bạn của thằng Lâm đấy hả..? Phiền gì đâu, tôi cũng đang ở ngoài sông đây, tối có thả lưới mà không ngờ mưa giông to quá. Giờ trời tạnh phải đi ra xem thế nào. Các cậu muốn đón hả, được rồi, nhưng giờ tôi đang ở trên doạn đầu sông, từ đây đến chỗ các cậu cũng tốn thời gian đó.
Phi cười:
- - Dạ vâng, cháu đợi được. Cảm ơn bác.
Tắt máy Phi quay sang nói với đám bạn:
- - Đạt, mày xem lại cái máy quay xong thu dọn đồ đạc cẩn thận cho hết vào balo. Đem ra đằng sau nhà, lát nữa ông lái đò đến tao sẽ đem đi luôn. Tìm được thằng Lâm thì mới dùng mấy thứ này được. Còn Khanh với Tuấn ở lại đây canh chừng mấy thằng này nhé, chịu khó tí vậy. Trời sáng là cho chúng nó lên đồn ngồi hết với nhau. Đạt chuẩn bị đồ đi.
Đạt gật đầu rồi cẩn thận thu gọn đồ đạc, máy quay lại cho tất cả vào balo. Sau khi xong xuôi Đạt hỏi:
- - Vậy giờ tao đi ra đằng sau nhé, mày có đi luôn không Phi.?
Phi trả lời:
- - Cứ ra trước đi, tao xem gọi lại cho thằng Lâm có được không đã. Trời tối nếu có nghe thấy tiếng nước động thì nhớ soi đèn cho ông bác nhé.
Đạt xốc chiếc balo lên rồi đi vòng ra phía bờ sông sau nhà, Phi tiếp tục gọi cho Lâm nhưng không được. Khanh và Tuấn vẫn đang chăm chú nhìn đám đàn em của Phong xem chúng có biểu hiện gì khác thường hay không.
“ Tỉnh...dậy….tỉnh...dậy...nào..”
“ He...he...he..he.he..”
Tổng cộng lúc đó có năm tên đang bị trói, khuôn mặt chúng đờ đẫn, vô hồn. Nhưng bất chợt cả năm đột nhiên bừng tỉnh gần như cùng một lúc. Mắt chúng trợn ngược lên chỉ còn toàn lòng trắng. Chân tay mỗi tên nổi gân xanh lè, kèm theo là những cơn co giật dữ dội, Khanh cau mày không hiểu vì sao, Tuấn cụt gọi Phi:
Tiếng dây trói bị đứt ra thành nhiều mảnh sau khi đám đàn em của Phong gồng mình vùng vẫy để thoát khỏi sự trói buộc. Máu từ mắt, từ miệng, từ lỗ tai của chúng bắt đầu chảy ra. Khuôn mặt tên nào tên ấy như ác quỷ, Khanh chưa kịp định hình thì đã bị một tên quỷ sai túm chặt lấy cổ bóp mạnh. Tuấn may mắn hơn khi nhanh nhẹn tránh khỏi sự tấn công của những tên còn lai. Thấy Khanh vốn dĩ rất khỏe nhưng giờ đây đang bị không chế bởi một kẻ nhìn có vẻ yếu ớt hơn mà sao nó lại có thể một tay bóp cổ rồi nhấc bổng Khanh lên khỏi mặt đất được. Khanh cố gắng vùng vẫy nhưng ngày một đuối dần.
Không suy nghĩ, Tuấn rút dao găm lao đến đâm thẳng vào bụng kẻ lập dị kia nhưng nó không mảy may đau đớn dù chỉ một chút. Lợi dụng lúc Tuấn làm con quỷ phân tâm Khanh dùng toàn lực vùng vẫy cũng thoát ra được.
Nhưng Phi không thể làm như lời Tuấn nói, nhìn thấy bạn bị giết ngay trước mặt mình Khanh nghiến răng phát thành tiếng rồi rút dao lao vào đám quỷ. Mặc dù biết chúng vô cùng nguy hiểm. Tuấn cũng vậy, có lẽ bỏ chạy lúc này là từ không có trong suy nghĩ của hai người. Cả hai tay cầm dao lao vào sống chết với những sinh vật không còn là con người kia.
Không còn chủ quan như ban đầu, khi đã xác định đó không phải con người thì những nhát dao của lính đặc công cũng xác định rõ. Một đâm lấy mạng, chẳng ai bảo ai cả Khanh và Tuấn đều nhằm vào giữa tim của đám quỷ để ra đòn quyết định. Cho dù có thể kể cả bị đâm vào tim chúng cũng không chết.
Một con quỷ sau khi bị con dao găm của Khanh chọc thẳng vào tim rồi xoáy mạnh. Nó bất ngờ gục xuống, nằm im bất động. Khanh hét lớn:
- - Đâm vào tim của chúng nó, chỉ có đâm vào tim mới làm cho chúng chết.
Tuấn cũng đã nhận ra điều này sau khi một con bị Tuấn đâm vào tim cũng đang nằm gục. Còn lại 2 người và 3 con quỷ, Khanh là người mạnh mẽ nhất trong đội nhưng giờ này nhìn thấy xác Phi đang nằm đó chết không nhắm mắt Khanh mất hết bình tĩnh. Khanh nhắm kỹ mục tiêu rồi lại lao vào miệng gào thét:
- - Tao phải giết chết chúng mày.
“Phập”
Nhát dao chí mạng đâm thẳng vào da thịt con quỷ, nhưng chưa chạm được vào tim nó bởi nó đưa lòng bàn tay ra che chắn phần ngực trái. Khanh chưa kịp rút dao ra đã bị tay kia của con quỷ nắm chặt.
Trước khi bị tiếng xương cổ bị bẻ gãy Khanh cũng kịp đâm nhát dao cuối cùng vào tim của con quỷ. Phi, Khanh, Tuấn đều đã chết, con quỷ duy nhất còn lại rút bàn tay đẫm máu từ bụng Tuấn ra rồi quẳng xác Tuấn sang một bên. Mọi thứ diễn ra quá nhanh chóng, chỉ mấy phút trước Đạt còn đứng đây nói chuyện với bạn bè, nhưng khi quay lại tất cả đều nằm trong vũng máu, không còn ai sống sót. Ngay cả cái thứ quái đản kia là gì Đạt cũng không biết, chỉ biết rằng chúng vừa giết chết những người bạn của mình. Đạt run rẩy, sợ hãi khi con quỷ vẫn đang từ từ tiến về phía mình. Trên bàn tay của nó vẫn còn nắm khúc ruột của Tuấn đưa đi đưa lại.
Một cảm giác sợ hãi đang bủa vây Đạt, Đạt muốn bỏ chạy nhưng phần vì sợ, phần vì không biết phải chạy đi đâu. Trong số tất cả anh em, Đạt là người không được bản lĩnh như những người còn lại. Đó cũng chính là lý do vì sao Phi luôn sắp xếp cho Đạt những việc không mấy nguy hiểm. Ngay cả khi mọi người tụ họp để giúp Lâm, Phi cũng không muốn để Đạt đi. Nhưng vì ngày còn trong lính Lâm chính là người đã cứu Đạt một mạng, nghe tin Lâm cần giúp đỡ Đạt nhất quyết đòi đi cùng.
Nhưng dẫu sao, Đạt cũng là người được qua rèn luyện. Khi không còn lối thoát thì Đạt hiểu giết kẻ thù chính là lối thoát duy nhất. Mặc cho thứ đang tiến lại gần Đạt chắc chắn không phải con người. Như một phản xạ quen thuộc, Đạt đưa bàn tay đang khẽ run lên nắm chặt lấy con dao găm của mình. Đạt điều chỉnh lại hơi thở, cố gắng trấn tĩnh bản thân tìm ra sơ hở của đối thủ. Như ban nãy Đạt nhìn thấy cái cách mà chúng nhấc bổng Khanh lên rồi bóp gãy cổ, hay cái cách mà nó dùng tay không đâm thủng bụng Tuấn từ đằng sau. Đạt hiểu con quỷ này có một sức mạnh ghê gớm.
“ Xoẹt.”
Đoán được tính chất di chuyển của con quỷ khá chậm so với người thường, Đạt với dang người nhỏ con khéo léo tiếp cận rồi lẻn ra sau kề con dao lên cổ con quỷ rồi quyết đoán xuống tay. Một tay giữ chắc lấy phần gáy, tay kia cầm dao Đạt cứa một đường sắc lẹm, khá sâu nơi yết hầu của con quỷ.
Máu phun ra khắp nơi, con quỷ bất động, phần đầu của nó bị cứa đến gần lìa khỏi cổ. Đạt nghĩ có lẽ mình đã giết được nó, bởi chẳng thứ gì có thể sống được sau khi bị cắt cổ như vậy cả. Nhưng Đạt quên mất một điều rằng cái thứ này không phải vật thể sống, vốn dĩ nó đã chết rồi. Khi nhận ra Đạt chỉ kịp hét lên kinh hãi, bởi cái đầu gần lìa kia bỗng dưng lật ngửa ra sau, đáng sợ hơn khuôn miệng của nó vẫn đang nhe răng ra cười.
- - Không….không thể nào.
Đèn vụt tắt, bốn bề tối om…..Trong gian thờ im phăng phắc không một tiếng động. Ánh đèn sáng trở lại, một lát sau cánh cửa được mở ra:
- - Mình đến muộn mất rồi, cảnh tượng thật kinh khủng.? Những người mặc quần áo quân nhân này có lẽ là bạn của anh Lâm. Còn đây là...những con rối bị điều khiển bởi thứ bùa ngải độc địa hay sao..?