- - Vậy con đi với bạn bè một chút nhé...Dù sao cũng lâu lắm rồi không gặp lại tụi nó.
Bà Hòa tỏ vẻ không vui vì vừa sớm đây còn bao chuyện còn đang rối bời:
- - Đi rồi lại rượu chè…
Ông Quý nói:
- - Con cứ đi đi, mới về thì cũng phải có bạn bè...Mà bà đừng cằn nhằn nó nữa, dù sao mọi chuyện cũng chỉ là suy đoán của nhà chúng ta. Đâu ai kiểm chứng được điều gì, con nó đi gặp bạn gặp bè có khi lại biết được những chuyện mà người lớn không biết được.
Bà Hòa im lặng làu bàu:
- - Ước gì cái Mai nó còn sống thì có phải mọi chuyện rõ ràng rồi không..? Nếu sự thật mà như thế này thì tôi còn thấy đau thay cho nó. Ông tưởng mỗi ông quý con bé thôi à, ngày trước nó sang đây chơi tôi còn mong nó là con của mình hơn cả ông đấy.
Lâm bước vội ra sân để tránh những lời cằn nhằn của mẹ, trên đường đi Lâm hỏi Phách và Bột:
- - Thế công việc giờ sao rồi, tụi mày sống ra sao..?
- - Ừ thì tại tao đi bộ đội những hai năm, đến lúc ra ngoài lại đi làm ở xa, muốn lấy vợ cũng không được.
Phách chép miệng:
- - Chứ không phải mày thấy cái Mai nó lấy chồng nên mày chán không muốn về quê hả..?
Bột nhéo tay Phách đáp:
- - Thằng này mồm mép nói linh tinh, mày đừng để ý...Chuyện buồn chắc mày cũng biết rồi. Bọn tao cũng không biết mày về đâu, sáng đi qua thấy bác bảy bố Mai đang đánh cá, nhìn thấy bọn tao bác ấy thông báo mày về nên bọn tao mới biết. Đừng nghĩ nhiều bạn ạ, cái gì qua rồi thì thôi, buồn mãi thì sống lo làm sao được cho tương lai.
Lâm cười nhẹ:
- - Không sao đâu, ban đầu tao cũng rất sốc khi biết tin Mai đã mất. Nhưng tụi bay đừng ngại, chính vì Mai mất lúc tao không ở làng nên có chuyện gì tụi mày càng phải kể cho tao nghe. Được chứ..?
Phách nói:
- - Tất nhiên rồi, hồi đó bọn tao cứ nghĩ mày với cái Mai thành đôi cơ đấy. Hai đứa rõ ràng đều có tình cảm với nhau, người ngoài cuộc như bọn tao nhìn thấy hết, ai dè đùng cái mày đi bộ đội Mai nó lấy con nhà buôn gỗ giàu nhất làng. Mà thằng đó cũng thuộc loại ăn chơi trác táng, nó ở trên thành phố chơi chán rồi thèm mùi gái quê nên mò về làng. Cái Mai đợt đó phụ bố mẹ lái đò ở bến sông, thằng đó về quê là nhắm cái Mai ngay lần gặp đầu tiên.
Bột tiếp lời ;
- - Ôi dào, con gái mà, đứa nào chẳng muốn được ăn sung mặc sướng, thằng kia mác giai ở phố, nhà lại nhiều tiền. Con gái làng chẳng riêng cái Mai nhìn thấy nó là theo hàng đàn rồi.
Lâm cau mặt nói:
- - Mai không phải người như thế...Tụi bay đừng có nói như vậy…Là...là….tại...tại..
- - Vợ ơi, cơm nước xong rồi thì bê lên nhé...Tiện lấy cho anh chai rượu để ở cuối tủ ấy.
- - Hai thằng ngồi luôn xuống chiếu ở hiên đi, tao đi bê mâm lên là chén luôn. Có gì lát nói sau, ba năm mày đi ở làng xảy ra ối chuyện, cứ từ từ mà nghe.
Tưởng ai hóa ra là cái Mến cũng là người cùng làng, nhà cái Mến cũng ngay gần bến đò. Chính vì vậy hồi nhỏ nó hay đi theo Mai chơi cùng Lâm và đội bạn. Mến nhỏ hơn Lâm và Mai 3 tuổi. Mến đáp:
- - Anh đi đến người thân còn không thấy mặt thì biết gì nữa. Mà thôi anh ngồi ăn đi cho nóng….Nghe anh Bột nói anh về là em nấu toàn món ngon cho các anh uống rượu đấy. Mấy món này là do chị Mai….
Nói đến đây cái Mến nghẹn ngào không hiểu vì sao, nó bỏ đi vào trong nhà, Bột tặc lưỡi:
- - Khổ, cứ nhắc đến cái Mai là cô ấy lại buồn. Tuy không phải chị em ruột nhưng cô ấy với Mai quấn quýt với nhau suốt ngày...Thôi chuyện đàn bà con gái đừng để ý...Uống đi mày, lâu ngày anh em mới gặp, hết nhé..
Lâm quay sang nhìn Phách với khuôn mặt tò mò về câu chuyện dở dang ban nãy của Phách, nhưng Phách lúc này kiểu ngại Bột nên đánh trống lảng không để ý. Uống được vài chén, rượu khá nặng nên hơi men cũng bắt đầu ngấm, Lâm lúc này mới hỏi:
- - Đám cưới Mai tụi bay có đi không..?
Bột đáp:
- - Có chứ, trừ mấy thằng đi lính như mày thì còn lại cả lớp đi hết. Bởi vì đám cưới cũng chỉ sau thời gian mày đi bộ đội không lâu. Mà cái Mai thành ra là cưới chồng sớm nhất lớp. Cưới như kiểu cưới vội ấy, vài tháng sau thì đã thấy bụng ễnh ra rồi. Trong khi đó tay Phong cũng chỉ mới về làng...Khi ấy tao còn bất ngờ đến choáng váng luôn. Nhanh hơn cả điện..Thế mà trước đó tao còn tưởng nó thích mày. Hóa ra là nhầm…
Lâm quay sang hỏi Phách:
- - Thế ban nãy mày nói Mai bị làm sao hả Phách..?
Phách nhìn Bột ái ngại, nhưng do Lâm gặng hỏi nên cũng trả lời:
- - Chuyện này tao cũng chỉ nghe qua thôi, kể cho thằng Bột rồi nhưng Bột nó cứ gạt đi bảo sao thế được. Nhưng tao nghĩ chính vì như vậy nên Mai mới cưới thằng Phong đó.
Bột lắc đầu, Lâm hỏi dồn:
- - Thế rốt cuộc là làm sao..?
Phách chắp tay nhắm mắt khấn:
- - Mai ơi, nếu tớ có nói chuyện này ra có gì mạo phạm mong Mai ở trên trời tha thứ cho tớ. Cũng tại tớ là người biết thằng Lâm nó yêu cậu như thế nào nên tớ phải nói. Cũng là để mọi người không nghĩ sai về cậu.
Bột tu ực chén rượu, khà một hơi đáp:
- - Mày cứ nói linh tinh thể nào cũng bị cái Mai nó vật chết, mày không nhớ không chỉ một mà có đến vài người thấy hình bóng cô gái lái đò trên sông lúc 12h đêm rồi à..? Mà Lâm ạ, tao không biết mày có tin không chứ từ nhỏ mày biết tao nhát ma, vậy mà nghe mấy ông đi đơm đó đêm kể lại trên sông có bóng người phụ nữ chèo đò mà từ ấy tao sợ không dám ra bờ sông nữa. Cái Mai nó như bị chết oan vậy mày ạ..? Cho nên hồn của nó không thoát được hay sao ấy…? Cái xác chết trôi vào gầm cầu ấy có khi phải ở dưới nước đến cả tuần, mà mà thấy người vớt xác nó lên còn nói ở chân nó có buộc một sợi dây cước.
Đang uống rượu vậy mà nghe Bột nó nói Lâm với Phách cũng rùng cả mình, tiếng gió thổi xào xạc sau những bụi cây tối đen như mực vì trời lúc này đã tối hẳn. Đang chăm chú thì từ trong nhà một bóng phụ nữ đi ra khiến cả ba giật nảy người:
- - Mấy anh có cần em hâm lại đồ ăn cho nóng không..?
Tiên sư cái Mến, mặc dù biết trong nhà còn người nữa vậy mà sự xuất hiện của nó cũng khiến ba gã đàn ông không khỏi sợ hãi, nghĩ đến đoạn đường lát nữa đây về nhà đi qua bờ sông mà Lâm toát mồ hôi hột. Bột mắng vợ:
- - Khiếp thật, đi không tiếng động cứ như ma ấy...Giật cả mình..
Mến ngồi xuống cạnh chồng nói:
- - Mấy anh lại đang nói chuyện về chị Mai chứ gì, không biết mọi người thế nào chứ có lần em dường như nhìn thấy chị ấy về đấy. Nhưng loáng cái lại không thấy đâu, cũng gần khu bến đò chỗ nhà chị ấy….Hôm đó cũng là vào buổi tối trời tối om như này, em về qua nhà bố mẹ, thì nhà em với nhà chị ấy gần nhau. Đi qua bến đò cũ tự nhiên em lạnh hết người, kiểu như có ai đang đứng dưới cầu nhìn mình vậy. Đi lại gần thì không thấy ai, em chạy nhanh về nhà, nhưng cuối con đường vào nhà bác Bảy em thấy có bóng trắng cứ lầm lũi đi vào cái lối tối om sâu hút đó...Em sợ quá không dám gọi...Nhưng các anh đều biết đường vào đó ngoài nhà bác Bảy ra thì còn nhà ai đâu. Em chắc chắn đó là hồn ma chị Mai hiện về.