Trở về nhà Tố Di cho thực phẩm vào trong tủ lạnh,sau đó thì phụ với Kha Mỹ nấu cơm,bây giờ cũng đã là buổi chiều rồi.
Lúc nãy Vân Kiều nói như vậy thì cô cũng không có bất ngờ gì cả.Từ trước đến giờ cô ta vẫn luôn như vậy mà,vẫn luôn thích nói khích cô mà thôi và bây giờ cũng luôn như vậy.
Cô không để ý đến cô ta nói nữa đâu,bây giờ vẫn nên chú tâm đến cuộc sống của mình và Tử Nam thì hơn.
" Chị Di,chị không sao chứ.".
" Không sao đâu.".
" Ừm." …
___##
Buổi tối cả 2 cùng nhau ăn cơm,Tử Nam ngồi bên cạnh chăm sóc cho cô từng chút một …
" Em uống canh đi.".
" Ừm,cảm ơn anh.".
" Không có gì."’ …anh cười cười rồi vuốt lưng của cô. …
Sau khi ăn tối xong thì Tố Di lên phòng đắp mặt nạ còn Tử Nam thì qua thư phòng giải quyết công việc …
Đắp mặt nạ xong,Tố Di liền lấy giấy ra vẽ vài thứ.Dạo gần đây chỉ cần rảnh rỗi là cô sẽ vẽ..
Qua tuần sau cô sẽ đi học trở lại,Tử Nam cũng đã làm hồ sơ luôn rồi.
Tuy cô đã quá tuổi rồi, nhưng mà vẫn cảm thấy việc học là việc cả đời mà, chỉ cần bản thân của mình muốn là được thôi,cho dù bây giờ là 30 tuổi đi nữa thì cô cũng sẽ đi học chứ nói gì là 24 tuổi…
Hình như là qua maya ngày nữa Tử Nam phải đi quay quảng cáo thì phải,cô nghe nói anh ấy làm người đại diện cho nhãn hàng thời trang lớn,bây giờ đi chụp hình nhiều hơn là đi quay phim rồi.
Sao cũng được,bởi vì đây chính là công việc của anh ấy mà. Nhưng cô lạu sợ Tử Nam sẽ không đủ sức khỏe khi phải gánh nhiều công việc như vậy mà thôi,còn cô thì chẳng làm được gì, ngoài việc là ở nhà trông ngóng anh trở về nhà.
Anh ấy vẫn hay nói chỉ cần cô làm hậu phương vững chắc ở sau lưng anh ấy là được rồi,còn những chuyện khác thì không cần phải lo …
Lát sau Tử Nam trở về phòng thì thấy Tố Di đang bấm điện thoại, giờ này đã khuya rồi nhưng vẫn chưa chịu ngủ nữa.
’ Tố Di,em chưa ngủ sao.".Tử Nam leo lên giường nằm xuống bên cạnh của cô.
" Em đợi anh.".
" Ngốc quá đi,em buồn ngủ thì cứ đi ngủ sớm,đừng chờ anh.".
" Sao mà được,em là vợ của anh mà.".
" Tử Nam,sắp tới anh định đi mấy ngày.".
" Chắc là 1 tuần,anh chụp hình rồi còn làm người đại diện nữa …".
" Ừm,anh bây giờ đã là người nổi tiếng rồi,em rất hâm mộ anh. ".
" Anh làm tất cả là vì em mà,lúc trước em rất thích trai nghệ thuật."’.
" Haha,đúng vậy. ".
" Em ở nhà nhớ ăn uống đầy đủ đó,có gì thì gọi cho anh.".
" Ừm,em biết mà."..
Sau đó thì anh ôm Tố Di vào lòng,cô cũng từ từ nhắm mắt lại rồi đi ngủ …
Sáng hôm sau Tử Nam đi làm rất sớm,hôm nay anh có cuộc họp,có cuộc hẹn với đối tác, khối lượng công việc cũng rất nhiều nữa.Vậy cho nên anh phải tranh thủ 1 chút, đến cà phê sáng cũng không có thời gian nữa.
Khi mà Tố Di thức dậy thì cũng hơn 8 giờ rồi,cô hỏi quản gia thì mới biết sáng nay anh không ăn sáng, không uống cà phê và đặc biệt là đi làm rất sớm.
Công việc của anh ấy rất nhiều thì phải?.Tự nhiên cô lại cảm thấy vô cùng áp lực,Tử Nam anh ấy quá tài giỏi đi,còn cô thì quá dở,quá nhỏ bé so với anh ấy, người thì cái gì cũng biết còn cô thì không.
Cô chỉ suốt ngày ở nhà mà thôi còn Tử Nam thì làm việc đến nỗi không có thời gian ăn cơm hay nghĩ ngơi gì cả,tự nhiên cô lại cảm thấy bản thân mình nó quá là vô dụng đi, chẳng giúp ích gì được cho anh cả.
" Chị Di,bữa sáng không vừa miệng sao?.." Kha Mỹ đặt ly sữa lên bàn rồi hỏi cô.
" Không có, chỉ là chị không đói thôi." …
" Ừm …".
Uống sữa xong thì Tố Di liền đi lên phòng,Tần Quyên đã về đây rồi,về thành phố A rồi.Con của cô ấy cũng đã khoẻ bệnh,đúng là ở hiền thì sẽ gặp lành mà.
Muốn nhắn tin cho anh ấy nhưng lại cảm thấy phiền,sau đó thì cũng đành thôi.
Tố Di ngồi trên ghế bành rồi nhìn ra cửa sổ,bên ngoài đang mưa lâm râm,mới sáng sớm mà đã như vậy rồi,tự nhiên cô cảm thấy trong lòng nó có chút bất an và cảm giác khó tả lắm.