Thời Dịch thở ra một hơi, một lần nữa kéo người ra, khàn giọng nói: "Đứng thẳng cho tôi."
Lưng Đinh Nhàn dán sát vào cánh cửa, nhìn anh cười nói: "Em mới ngồi chung với người khác mà anh đã ghen thành như vậy, còn nói không thích em."
Thời Dịch xoa tóc cô, "Anh có bao giờ nói không thích em đâu."
Lời này Đinh Nhàn rất thích nghe, trong lòng ngọt ngào như được rót mật, ôm anh nói: "Anh Thời Dịch, anh rốt cuộc đã thừa nhận."
Cả người Thời Dịch lúc này đều căng thẳng, tất cả nhiệt độ đều tập trung ở một nơi, có thể nổ tung bất cứ lúc nào, bây giờ cô gái nhỏ còn không biết sống chết dính sát người anh, cố ý thổi hơi nóng bên tai anh, đầu lưỡi còn nhẹ nhàng liếm vành tai một cái. Cảm giác ướt át đó còn có xúc cảm mềm mại thật muốn khiến người ta nổi điên.
Nha đầu chết tiệt, không biết học ở chỗ nào mà lắm trò thế này.
Anh định kéo người ra nhưng cô gái nhỏ không thuận theo, hai tay bám vào vai anh, nhẹ chớp chớp đôi mắt to, nhỏ giọng hỏi anh: "Anh Thời Dịch, em có thể hôn anh không?"
"..."
Vừa dứt lời, cũng không chờ anh đáp lại liền sáp đến, Thời Dịch nghiên đầu né tránh, cô cười một tiếng dời đi mục tiêu, há miệng ngậm lấy trái cổ của anh.
Váo giây phút môi cô chạm vào, trong đầu Thời Dịch thoáng trắng xóa, lúc sau mới lấy lại tinh thần đẩy người ra, chính anh cũng luống cuống, không khống chế lực đạo nên làm Đinh Nhàn đụng vào cánh cửa sau lưng, "Ầm" một tiếng đau đến nỗi cô muốn chảy cả nước mắt.
Cô cau mài, trợn mắt nhìn kẻ đầu sỏ, "Em chỉ là một cô gái thôi, sao anh không thể nhẹ tay chút hả?"
Thời Dịch chống một tay lên cửa, nhìn cô, đôi con ngươi đen như mực càng thâm trầm hơn, một lúc lâu sau anh mới chậm chạp mở miệng, "Đinh Nhàn, anh là đàn ông, đừng có động một chút là làm vậy với anh, anh không dám bảo đảm..."
Anh hơi dừng một chút, nhắm hai mắt lại, nói tiếp: "Anh không dám bảo đảm bản thân mình có thể chính nhân quân tử với em được."
Giọng người đàn ông trầm khàn gợi cảm, Đinh Nhàn lộ ra một ý nghĩ xấu xa, liếc mắt nhìn hạ thân anh một cái. Cố ý khiêu khích anh, "Em làm sao biết được anh có phải là đàn ông hay không chứ."
Thời Dịch hừ lạnh một tiếng: "Sao nào, muốn thử?"
Đinh Nhàn do dự trong một giây, thấy anh đang cong môi cười cô, lòng phản nghịch dâng lên, cô ái muội tiến lên một bước, chủ động ngậm lấy môi anh, hai tay nâng mặt anh lên, khẽ cắn nhẹ một cái, rồi buông ra sau đó hôn sâu thêm, đột nhiên trong phòng vang lên một tiếng "Ầm".
Cô ngửa đầu nhìn anh: "Anh Thời Dịch, anh đừng nói là từ trước đến nay đều chưa từng chạm qua phụ nữ đó?"
Mặt người đàn ông là một mảnh băng giá, không lên tiếng.
Cô hơi vui vẻ một chút, "Bị em nói trúng rồi."
Đinh Nhàn cố ý trêu chọc anh, đem áo sơ mi anh cởi ra, bàn tay nhỏ bé liền chui vào bên trong, không chút kiêng kị gì ăn đậu hũ của anh.
Cả người Thời Dịch bị cô khiêu khích tới nóng bỏng, vốn đã bên bờ sụp đổ, bàn tay cô gái nhỏ lại tác quái bên eo anh, mang theo một dòng điện không ngừng kích thích thần kinh của anh.
Nha đầu chết tiệt, dám ỷ vào việc anh không dám làm gì cô mà cố ý hành hạ anh.
Thật sư nghĩ rằng anh không thể làm gì hả?
Thời Dịch nắm cổ tay cô rút ra rồi giữ lại sau lưng cô, động tác của anh vừa nhanh vừa chuẩn, Đinh Nhàn chỉ khẽ hô một tiếng còn chưa phản ứng kịp môi đã bị người ta chặn lại.
Cô ưỡn ngực, bị buộc ngửa đầu đón nhận nụ hôn của anh.
Người đàn ông hôn rất vội vàng, mạnh mẽ, Đinh Nhàn cảm giác mình sắp không chịu nổi rồi, muốn giãy ra nhưng bị anh đẩy lùi về sau hai bước, thân thể người đàn ông cao lớn áp sát vào cô không một khe hở.
Trong thư phòng rộng lớn, tiếng đồng hồ "tích tắt" và tiếng hít thở thay nhau vang lên, đang lúc ý loạn tình mê, Thời Dịch nâng hai chân cô lên kẹp lấy eo mình, đột nhiên bị nâng lên không trung làm Đinh Nhàn sợ hết hồn, không khỏi ôm lấy cổ anh, âm thanh run rẩy gọi: "Anh Thời Dịch."
Thời Dịch cười nhẹ một tiếng, lại tiếp tục phong bế môi cô, ôm cô xoay người, đi về trước mấy bước rồi đặt cô lên bàn sách, chống hai tay bên người cô, thấp giọng nói: "Biết sợ chưa?"
Đinh Nhàn lại mạnh miệng phủ nhận: "Ai sợ chứ!"
"Hửm?"
Thời Dịch nhíu mày, đẩy ngã cô xuống bàn rồi thuận thế đè lên, vùi đầu vào cổ cô bắt đầu cắn mút, cô gái nhỏ bị đau la lên oai oái, không ngừng đánh vai anh nói: "Anh nhẹ một chút đi!"
Thời Dịch đau lòng chỉ hôn hai cái rồi rời đi, trên cái cổ trắng như ngọc của cô gái nhỏ đã có thêm nhiều dấu ô mai màu tím đỏ, ngón tay anh nhẹ nhàng vuốt ve lên đó, thấp giọng cười khẽ.
Đinh Nhàn bị anh ép đến không thở nổi, môi hơi giật giật, không ngờ người đàn ông này phản ứng lớn như vậy, cô theo bản năng hơi co người lại, Thời Dịch cười cười, "Còn mạnh miệng nữa không?"
"Ai, ai mạnh miệng."
Nói chuyện cũng không còn lanh lẹ nữa, còn không chịu thừa nhận.
Trong người Thời Dịch cũng khó chịu, anh ôm cô vào lòng, áp má mình lên má cô, nhẹ nhàng nhắm mắt lại, "Em đừng động, để anh ôm một lát."
Đinh Nhàn thật sự không dám động, chỉ nhìn chằm chằm vào trần nhà, toàn thân vô cùng nóng bỏng, hô hấp rối loạn.
Sau một hồi, cô nói: "Anh Thời Dịch, chân em tê rồi."
Người đàn ông không phản ứng, Đinh Nhàn dùng sức bóp vai anh, Thời Dịch cắn nhẹ rái tai cô, thấp giọng nói bên tai: "Nhẹ một chút thôi."
"Anh mới vừa đối xử với em thế nào hả?"
Cô gái nhỏ còn ghim vụ vừa rồi, anh sờ cổ cô một cái, "Còn đau không?"
"Uhm."
"Hửm?"
Thời Dịch nói tiếp: "Sau này anh sẽ nhẹ một chút."
Đinh Nhàn lại nói: "Còn có sau này, sau này không cho phép anh xốc em lên kiểu đó."
Người đàn ông không lên tiếng, Đinh Nhàn lại bóp vai anh, "Có nghe hay không?"
Thời Dịch đáp ứng: "Ừ."
"Không phép động một cái là phạt đứng."
"Ừ."
"Không được nói em đen."
"Ừ."
"Không cho phép thô lỗ với em như vậy."
"Ừ."
"Không cho phép..."
Nha đầu ngốc này muốn nói nhiều yêu cầu vậy à, Thời Dịch ngẩng đầu lên, "Xong chưa?"
Cô quệt miệng, trong mắt ngần ngận nước mắt, đáng thương vô cùng.
Lòng Thời Dịch mềm nhũn, hơi động môi, có chút mất tự nhiên nói: "Em nói tiếp đi."
"Không cho phép không có lòng kiên nhẫn đối với em."
"Không cho phép hung dữ với em."
"Anh hung dữ với em khi nào hả?"
Thời Dịch chống người muốn đứng lên, Đinh Nhàn liền vòng tay ôm cổ anh không cho anh rời khỏi, "Mới vừa nãy."
Lúc nói chuyện, Đinh Nhàn tiến lại gần bên môi, cố ý khiêu khích anh, Thời Dịch dở khóc dở cười, mổ lên đó một cái, thấp giọng: "Được, anh xin lỗi."
Còn cách nào khác chứ, quá cưng chiều rồi, cũng không thể đem người đè ra làm, cô gái nhỏ có nghịch ngợm hơn nữa thì anh cũng không thể vô liêm sỉ được.
Thời Dịch lấy hai tay cô ra, đứng lên, chân Đinh Nhàn thật sự tê cứng, chỉ động một cái nhẹ mà giống như kim châm vậy, cô nhìn về phía người đàn ông nói: "Anh Thời Dịch, anh xoa xoa giúp em đi."
Thời Dịch quét mắt nhìn cô: "Tự mình xoa."
Anh ở trạng thái này nào còn dám đụng vào cô.
Nhưng thấy vẻ mặt đáng thương đó của cô gái nhỏ, trong lòng anh không đành lòng chút nào, thở dài một hơi rồi ngồi xổm xuống, nắm mắt cá chân cô, ngón tay đè nhẹ trên bắp chân cô một cái.
Trong phút chốc, chân Đinh Nhàn đã không còn tê nhiều nữa.
Cô nhảy xuống, Thời Dịch vừa mới đứng dậy cô đã treo lên người anh, "Anh Thời Dịch, em nói cho anh nghe nội dung anh đã dạy hôm nay."
Thời Dịch vỗ vỗ tay cô, "Không cần, buông tay."
"Không phải anh đã nói nếu em không nói sẽ không cho phép đi ngủ sao, em không nói ra sẽ không đi ngủ."
"..." Thời Dịch kéo hai tay cô, "Trở về phòng đi, nghe lời."
"Anh ôm em về phòng đi."
"Đừng quậy."
"Em mới không quậy, hồi trước anh cũng ôm em mà, bây giờ sao không thể ôm hả?"
"..."
Hai chân Đinh Nhàn quấn chặt anh, cố ý cọ sát, Thời Dịch mới vừa đè xuống ngọn lửa trong lòng lại bị cô khơi lên, cả người nóng như lửa muốn thiêu rụi tất cả, anh thở ra một hơi, ôm người ném lên ghế sofa, đè bả vai cô lại, giơ tay lên đánh "bốp bốp" vào mông cô.
"Anh làm gì vậy!". Cổ vừa đau vừa tê dại, Đinh Nhàn chống người dậy, nhưng không đủ sức, anh lại gắt gao đè chặt hơn, gương mặt kìm nén đến đỏ bừng, mắng: "Anh khốn kiếp!!!!"
Vừa dứt lời, lại nghe "Bốp bốp" hai tiếng, Thời Dịch không chút lưu tình ra tay, cô gái nhỏ nghẹn ngào, "Có ai bắt nạt người như anh đâu chứ."
Không cho cô nếm thử chút dạy dỗ thì đúng là được nước lấn tới.
"Đàng hoàng một chút cho anh." Thời Dịch nhéo mặt cô, "Nghịch nữa là anh đánh tiếp."
"Anh——"
Đinh Nhàn nhìn thấy ánh mắt anh, cắn môi dưới không dám mắng người nữa.
Thời Dịch mang cả người đầy lửa đi ra khỏi thư phòng rồi đi nhanh vào phòng tắm, mởi vòi sen, dòng nước lạnh như băng chảy xuống, muốn dập lửa mà dường như không có tác dụng mấy.
...
Người đã lớn như vậy, còn bị đánh mông. Đinh Nhàn tức giận vô cùng, liên tục mấy ngày không thèm để ý đến anh, Thời Dịch muốn hôn thì cô né tránh, lúc ở nhà luôn khóa chặt cửa phòng, không cho anh đi vào, ngay cả hai ngày cuối tuần cũng không về nhà.
Trong lòng Thời Dịch rất rõ ràng, nha đầu ngốc này đang giận dỗi với anh.
Muốn gọi điện cho cô nhưng không bỏ được sĩ diện, soạn tin nhắn xong lại xóa, xóa xong lại soạn tiếp, cuối cùng ném di động đi chỗ khác, cái gì cũng không gửi.
Sinh nhật thầy Dương được tổ chức vào tối thứ bảy, Thời Dịch và Thẩm Ngạn cùng ngồi một bàn.
Trên bàn là những khuôn mặt quen thuộc, đa số đều biết nhau, sau khi mời rượu xong họ cùng nhau trò chuyện tán gẩu.
Nhà họ Thẩm và nhà họ Dương là thế giao, lúc Thẩm Ngạn mười mấy tuổi, thầy Dương đã cảm thấy đứa nhóc này rất thông minh, muốn thu nhận anh ta làm học trò, dẫn dắt anh ta học y, cha mẹ Thẩm Ngạn cũng có ý nghĩ này, kết quả là Thẩm Ngạn đối với ngành y một chút cũng không có cảm giác, trực tiếp thi vào trường quân đội.
Thẩm Ngạn hiện tại được nghỉ phép, vừa vặn ngay ngày sinh nhật của thầy Dương, thật hiếm thấy khi tất cả mọi người đều tụ tập cùng nhau, không tránh khỏi trêu ghẹo: "Ngược lại không ngờ tới, học sinh mà thầy Dương đắc ý nhất lại là bạn nối khố của Thẩm Ngạn, đây đúng là duyên phận mà."
Thời Dịch cười một tiếng, mở bình rượu ra rót một ly đầy rồi ngửa đầu uống cạn, lại tiếp tục rót.
Thẩm Ngạn nhìn người này không hề thoải mái, anh ta hỏi: "Tâm tình không tốt?"
Thời Dịch lại uống cạn một ly, hơi mở môi phun ra một chữ: "Không."
"Đệt!"
Thẩm Ngạn chửi thề theo thói quen, đều là anh em với nhau, nhìn một cái sao anh ta có thể không biết Thời Dịch đang nghĩ gì chứ. Bình thường là một người rất giỏi kìm chế trừ khi là tình huống đặc biệt, nếu không một giọt rượu cũng không chạm vào, mới vừa rồi mấy người kia mời anh, anh đều không từ chối, vào lúc này còn ngồi uống một mình, thật sự khác thường, vô cùng khác thường.
Thẩm Ngạn hỏi: "Vì cô nhóc kia?"
"Cô nhóc nào?" Thầy Dương mới đi tới, vừa vặn nghe được câu hỏi của anh ta, không khỏi nhìn về phía Thời Dịch nói: "Thằng nhóc này có bạn gái?"
Tất cả mọi người vừa nghe được bắt đầu ồn ào lên.
"Giáo sư Thời, sao không mang người đến giới thiệu với chúng tôi hả?"
"Đúng đó, thầy Dương ngày ngày đều mong cậu có bạn gái, nếu đã có rồi còn không cho chúng tôi nhìn, nói gì đi nữa cũng phải cho thầy Dương nhìn chút chứ."
"Nói phải nói phải!"
"Thầy Dương, thầy nói có đúng không?"
Không đợi thầy Dương mở miệng, Thời Dịch đã nói trước: "Còn chưa phải lúc."
Mấy người đó lại náo loạn.
Thầy Dương mắng một câu: "Tên nhóc thối tha!"
Khó trách đối với Từ Hoàn Chi một chút cảm giác cũng không có, vốn dĩ đã có người trong lòng, cũng không biết hai đứa đã quen nhau bao lâu, cô gái kia là người như thế nào, tên nhóc này còn gạt ông, thầy Dương nhìn về phía anh nói: "Thời Dịch, thầy ngồi chờ ở đây, em đừng có không nói tiếng nào chạy đi nhận chứng đấy."
Thời Dịch cười: "Thầy nói vậy, em nào dám."
Thầy Dương vừa đi khỏi, Thẩm Ngạn hạ thấp giọng hỏi anh: "Thật sự là nha đầu kia?"
Thời Dịch không lên tiếng, xem như ngầm thừa nhận.
"Thật sự động tâm?"
Thấy anh không đáp, Thẩm Ngạn nhíu mài chặt hơn: "Thời Dịch, cậu phải nghĩ kỹ đó."
Giữa anh em với nhau, đùa giỡn là đùa giỡn, từ trước tới nay anh ta chưng từng nghĩ Thời Dịch thật sự sẽ ở chung một chỗ với nha đầu kia.
Xã hội hiện đại, tuổi tác kém nhau mười mấy tuổi rất phổ biến, cũng không phải vấn đề to tát gì, chẳng quagiữa hai người, một người là giáo sư còn người kia là sinh viên, thân phận này quá nhạy cảm, Thời Dịch là một người chính chắn, không thể nào không nghĩ tới chuyện này.
Thẩm Ngạn tiếp tục nhỏ giọng nói: "Không nói đến thân phận của hai người, quan trọng là tình cảm của cô nhóc đó đối với cậu là tình yêu hay chỉ là sự ỷ lại? Chờ thêm ba năm hay năm năm nữa, cô nhóc phát hiện mình thật sự cũng không thích cậu mấy, đến lúc đó đòi chia tay, người thì còn trẻ, chỉ hai mươi mấy tuổi thôi, chính là tuổi thanh xuân nhưng còn cậu, lúc đó cũng ba mươi mấy tuổi rồi."
"Tính tính đó của cậu, nếu chia tay đoán chừng càng không dễ dàng yêu nữa, nữa buông nữa kéo, cậu là một người đàn ông, cho dù cậu không có vấn đề gì nhưng người lớn trong nhà không biết sẽ gấp thành cái dạng gì."
Thời Dịch theo nghề bác sĩ, còn cha mẹ anh hằng năm đều ở nước ngoài quản lý sản nghiệp của gia tộc, chuyện gì cũng chiều anh, chỉ sợ duy nhất một điều là con trai hai người không hề có hứng thú với phụ nữ, chỉ muốn độc thân cả đời, người không ở bên cạnh, ngược lại không ít lần hỏi thăm thầy Dương và Thẩm Ngạn, nhờ họ giục anh.
Thẩm Ngạn cũng không thích giục gì, dẫu sao người cũng đã trưởng thành rồi, chuyện của bản thân tự có chủ kiến, giục nhiều cũng phiền, anh ta không khỏi nhớ đến mình hồi trước, bị người nhà thúc giục còn nhiều hơn, thật vất vả mới có ngày nghỉ phép trở về, nhưng khi đụng phải bảy cô tám dì, lỗ tai xác định không được yên tĩnh, một đống người tranh cãi, người này nói cô gái đó tốt, người kia nói cô gái nọ tốt hơn, mẹ anh ta nghe rất hưng phấn, rất sợ anh sẽ chạy trốn nên ra sức ép anh đi gặp mặt, cho đến khi anh ta mang bạn gái về nhà mới có được một thời gian yên tĩnh, vậy mà người lớn trong nhà lại bắt đầu nói tuổi anh ta đã lớn rồi, tiếp tục thúc giục hai người mau kết hôn.
Thẩm Ngạn không dám nói, đoán chừng kết hôn xong rồi lại tiếp tục giục sinh con, sinh con song lại thúc giục sinh thêm đứa nữa...
Thời Dịch nghe anh ta nói xong, đạp một cước: "Tôi dù gì cũng sắp ba mươi rồi, được một lần rung động, cái gì mà chia tay hả, tên đàn ông này không thể nói gì tốt được sao?"
Thẩm Ngạn: "Được, nói điểm tốt một chút, cô nhóc của cậu thích cậu, chỉ một mình cậu mà thôi, chỉ là cậu không được, được chưa."
Thời Dịch cười mắng: "Cút đi!"
Lúc này, điện thoại vang lên âm tin nhắn, anh lấy ra nhìn tin nhắn mới nhận được.