Có Gan Em Đừng Chạy

Chương 12: Đêm trước nâng cấp



Trong Người Mạo Hiểm, nếu như sử dụng Muộn Côn làm đối phương hôn mê, hệ thống sẽ không thông báo tên người công kích nên Toái Tâm ẩn thân theo sau lưng Hạo Kiếp, dùng Muộn Côn làm hôn mê mọi người rồi cướp tất cả thảo dược một cách đáng khinh. Sau đó, trong thời gian chờ thảo dược mọc mới, Hạo Kiếp ngồi bên cạnh tạo dược phẩm cùng dược hoàn.

Tin tức công hội: Công Tử Tiêu đăng nhập.

【 công hội 】Công tử Tiêu: Em yêu, em làm gì ở dã ngoại thế? (*^0^*)

【 công hội 】Toái Tâm: Hái thảo dược.

【 công hội 】Công Tử Tiêu: Với Hạo Kiếp sao?

【 công hội 】Toái Tâm: Uhm.

【 công hội 】Công Tử Tiêu: Anh cũng muốn đi.

Tin tức đội ngũ: Công Tử Tiêu gia nhập đội ngũ.

【 tiểu đội 】Công Tử Tiêu: Em yêu, gần đây dã ngoại không an toàn, anh đi bảo vệ cho em【 tiểu đội 】Toái Tâm: Bọn tôi ở rặng Trấn Sơn.

【 tiểu đội 】Công Tử Tiêu: ()/ Anh lập tức đến ngay.

【 tiểu đội 】Toái Tâm: Anh

Bên này Tiếu Khắc còn chưa trả lời lại Công Tử Tiêu thì phát hiện mình đã vào trận đấu, vội quay về bàn phím gõ nốt nội dung chưa hoàn chỉnh vào, bắt đầu đọ sức với đối phương. Đối phương là một thợ săn của Cấm Vệ Quân. Thợ săn là chức nghiệp khắc chế đạo tặc nhất. Thợ săn giống như một tên quyến rũ em yêu của bạn, lúc nào cũng duy trì một khoảng cách an toàn với bạn. Nếu bạn đuổi anh ta sẽ chạy, nếu bạn chạy anh ta liền đuổi theo. Mà đạo tặc lại giống như một kẻ lưu manh đầy đói khát, cái khác không nói, có thể sờ bạn một chút là coi như xong.

Toái Tâm mở kỹ năng đuổi theo thợ săn kia một chút, ngay sau đó bị thợ săn dùng một cái bẫy làm đông cứng tại chỗ. Cậu đang muốn dùng huy chương làm tan tuyết thì phát hiện Hạo Kiếp mở kỹ năng vọt lên.

【 tiểu đội 】Toái Tâm: Hạo Kiếp, cậu đừng động đến người Cấm Vệ Quân, trở về Ngoài Hành Tinh lại gặp phiền phức.

Hội Liên Hiệp Phụ Nữ Ngoài Hành Tinh vốn là một công hội lấy PVE làm chính. Trong công hội một phần lớn là những người chơi để thư giãn, con gái rất nhiều, hơn nữa đại bộ phận con gái ở phương diện PVP đều yếu tay, cho nên nếu có thể thì phải tận lực không gây chuyện.

【 tiểu đội 】Hạo Kiếp: Cậu mau làm tan tuyết cho tớ, tớ giết nó cho, tớ dùng vòng trang sức khóa nó lại.

Toái Tâm vừa mới làm tan tuyết, mở Ám Ảnh đi theo, phục kích thợ săn, đánh ngất hắn ta, sau đó bắt đầu dùng toàn lực. Thợ săn cũng không phải ngồi không, mắt thấy hai người đánh cận chiến, thừa dịp có khoảng trống liền tạo cho mình lá chắn, nhảy xa ra sau rời khỏi phạm vi công kích của Hạo Kiếp và Toái Tâm. Bắn một cái nhiễu loạn khiến Hạo Kiếp tách ra, mồm huýt sáo gọi ra một con chó đến cắn Toái Tâm, đáp trả lại cho Toái Tâm một cái debuff giảm tốc độ.

Toái Tâm cắn răng một cái, phải dùng áo choàng ẩn thân rời khỏi trận chiến. Nhưng chức nghiệp thợ săn lại có một kỹ năng dùng để tìm đạo tặc, ném ra một tia đạn. Toái Tâm mở Ám Ảnh bước về phía sau thật xa mới tránh được.

Công Tử Tiêu giống như từ trên trời rơi xuống dừng ở phía sau thợ săn. Hai nhát chém trực tiếp, một cái đóng băng, chém cho thợ săn mất non nửa máu. Thợ săn sử dụng kỹ năng Uy Hiếp làm Công Tử Tiêu hoa mắt rồi mở tăng tốc chạy trốn. Công Tử Tiêu dĩ nhiên sẽ không để cho hắn ta có cơ hội chạy thoát, dùng huy chương giải trừ hoa mắt, ném ra một cái Thiên Lý kéo tên thợ săn đã chạy xa vào ngực mình, bắt được một cái liền đánh một trận, trực tiếp đánh đến khi tên thợ săn kia quỳ xuống.

【 phụ cận 】Ngày Xuân Mở Cửa Sổ: Có gan thì đừng chạy, chờ tôi quay lại chúng ta đấu một trận.

【 phụ cận 】Công Tử Tiêu: (*^_^*) Aigooo aigoo, ngại quá, tôi cùng vợ yêu mới kết hôn, bây giờ còn chưa có con.

* Thợ săn kia dùng ‘Có gan” tức 有种 (hữu chủng), Công Tử Tiêu đáp trả là ‘chưa có con’ 还没种 (hoàn một chủng). Chữ ‘chủng’ này vừa có nghĩa là gan, dũng khí, vừa có nghĩa là gieo giống =))

【 phụ cận 】Toái Tâm: Anh câm miệng.

【 phụ cận 】Công Tử Tiêu: ╭(╯3╰)╮ Anh đã chuẩn bị tốt sẽ bị em cấm nói.

Thợ săn Ngày Xuân Mở Cửa Sổ mang thi thể đi giải thoát linh hồn. Công Tử Tiêu thấy tên hắn tối sầm lại lập tức biến thành con rồng lượn quanh Toái Tâm.

【 phụ cận 】Công Tử Tiêu: Em yêu, chúng ta mau chạy đi. Nếu không chạy, người Cấm Vệ Quân nhất định sẽ đến đó

【 tiểu đội 】Hạo Kiếp: Chạy như vậy có mất mặt hay không?

【 tiểu đội 】Công Tử Tiêu: Vậy cậu ở đây chờ họ là được!

Trước kia Toái Tâm đã cùng người Cấm Vệ Quân đánh qua vài lần, cũng biết người Cấm Vệ Quân căn bản là những kẻ nói chuyện không cần quy tắc đạo đức, cực kì dứt khoát mà nhảy lên con rồng Công Tử Tiêu. Hạo Kiếp nhìn thấy, hai đương sự cũng chạy hết rồi, hắn còn ở chỗ này làm hảo hán làm cái gì, cũng lập tức triệu hoán tọa kỵ bay theo bọn họ.

Ba chủ lực của Cấm Vệ Quân tới chặn giết hội trưởng Nam Đường không có kết quả, dĩ nhiên là sẽ mắng chửi trên kênh thế giới. Người Nam Đường trên PK không dễ chọc, đương nhiên võ mồm cũng không kém nửa phần. Toàn bộ kênh thế giới hiện giờ đều là trận chiến chửi nhau giữa người hai phe. Bởi vì hệ thống hài hòa của Nam Đường, nên không chửi câu nào quá đáng nhưng vẫn khiến cho kênh thế giới chướng khí mù mịt, làm cho những người chơi khác có chút bất mãn. Nhưng cả hai công hội đều nổi danh là không bình thường nên sẽ không có ai ra ngăn lại.

Tiếu Khắc đối với chuyện này dĩ nhiên không có hứng thú. Cậu chạy tới chạy lui buôn đi bán lại giữa nơi bán đấu giá với hòm thư phụ kiện. Cậu cũng không hi vọng sẽ kiếm được bao nhiêu tiền qua việc buôn bán này, dù thế nào đi nữa, loại chuyện độc quyền thị trường cũng không tới lượt một tên chỉ chơi để giải trí như cậu.

Công Tử Tiêu hiếm khi lại yên lặng đi theo sau Tiếu Khắc như chú chó nhỏ từng bước từng bước không rời. Tiếu Khắc cũng không biết anh lãng phí thời gian ở nơi này rốt cuộc có ý nghĩa gì, nên cứ để yên cho anh.

【 mật 】Toái Tâm: Sao hôm nay anh lại im lặng như vậy, chả giống phong cách của anh chút nào.

【 mật 】Công Tử Tiêu: Hôm nay tâm trạng em không tốt, anh sẽ không quấy rầy em.

【 mật 】Toái Tâm: Anh biết tâm trạng tôi không tốt? Tâm tình tôi hôm nay cực kì tốt.

【 mật 】Công Tử Tiêu: Em nói tốt là tốt rồi.

Lúc sau Công tử Tiêu cũng không thèm nói gì nữa, chỉ lẳng lặng đi cạnh Toái Tâm. Tiếu Khắc đột nhiên cảm thấy một trận khó chịu, lẩm nhẩm hàng hóa bán đấu giá, trong đầu cái gì cũng không vào. Vì sao Công Tử Tiêu lại biết tâm trạng mình hôm nay không tốt? Rõ ràng chỉ cùng nhau chơi trò chơi trên mạng, chỉ là những người xa lạ ngay cả mặt mũi cũng chưa từng gặp qua. Còn những người sống cùng mình đã gần hai mươi năm, thậm chí có chung dòng máu lại vĩnh viễn không biết mình muốn cái gì.

【 mật 】Toái Tâm: Hôm nay tôi không thoải mái, off trước.

【 mật 】Công Tử Tiêu:╭(╯3╰)╮Ngủ ngon.

【 mật 】Công Tử Tiêu: Nếu em có chuyện gì nghĩ không thông, hay muốn nói hết ra thì cứ nói với anh đi. Rời khỏi Người Mạo Hiểm chúng ta đều không biết đối phương là ai, cho nên em không cần lo lắng. Có đôi khi một người buồn bực trong thời gian quá dài, muốn nói cũng không nói ra được nữa đâu.

【 mật 】Công Tử Tiêu: Đúng rồi, tối mai anh không onl được, có thể tối thứ sáu mới trở về.

【 mật 】Toái Tâm: Unm, tôi biết rồi.

Câu cám ơn này của Tiếu Khắc là thật lòng, không phải cho có lệ, cũng không phải khách khí. Nhưng mà lòng cậu vẫn có chút chua xót, cậu giống như là một cái hồ lồ đầy, những thứ ở trong đó quá nhiều, mà miệng hồ lô lại quá nhỏ, nếu muốn cậu lập tức đổ ra cũng là việc không thể.

Tin tức công hội: Toái Tâm đăng xuất.

Tiếu Khắc logout xong đột nhiên cảm thấy mình cũng không có việc gì để làm, di chuột một vòng trên màn hình máy tính cũng không có biểu tượng nào muốn nhấp.

Thực ra đôi khi ngẫm lại thấy bản thân thật đáng thương, cha mẹ không thèm để ý, em trai khinh thường, bạn bè chả có mấy người. Một đống tuổi, nhóm bạn học của mình vừa mới đi vào xã hội, tinh thần phấn chấn hăng hái bừng bừng muốn gây dựng sự nghiệp, còn tương lai cậu đã từng dự định cũng đã tan tành. Ở công ty làm vài việc vụn vặt, không phát triển được không nói, còn bị cấp trên đùa giỡn. Nếu mình thích phụ nữ, tương lai cũng coi như có chút hi vọng, đáng tiếc, tính hướng của mình lại khác với người thường. Phương diện cuộc sống lại không thú vị, hiện tại ngoài chơi game trên mạng, phát hiện bản thân chẳng còn hoạt động gì khác để giải trí.

Tiếu Khắc chưa từng yêu ai. Theo lời Lý Hạo mà nói, cậu như vậy thật sự là không gay chút nào, ăn mặc quá mức đơn giản, lại không biết tìm lấy đồng loại trong một vài quán bar hoặc trên mạng, trên cơ bản cậu như vậy cũng chỉ có thể sống cô độc suốt quãng đời còn lại.

Cậu ngồi trước máy tính một lúc lâu, cầm lấy di động gửi cho Kỷ Phàn một tin nhắn, nói cho anh ta biết có thể tuần này cậu sẽ đến chỗ anh ta một chuyến.

Tiếu Khắc tắt đèn nằm trên giường, trợn tròn mắt nhìn ánh sáng xuyên qua khe hở của tấm rèm hồi lâu. Cậu không dám nhắm mắt lại, nhắm mắt lại cậu nhất định sẽ nhìn thấy ánh mắt như kim châm của Tiếu Viễn, châm cả người cậu phát đau. Cậu vốn cũng không quan tâm, nhưng giờ đây cậu cảm thấy thật tủi thân.

Sáng thứ hai, Tiếu Khắc lần đầu dậy muộn, nhưng may là tốc độ của Tiếu Khắc luôn luôn nhanh. Cậu nhanh chóng thu dọn đồ đạc, chưa kịp ăn sáng đã xông đến đến công ty.Trên đường đi qua bến xe vừa vặn gặp Phan Triệu Dương cũng đang chạy nhanh.

Hai người xoát thẻ đúng lúc kịp giờ, sau đó khom lưng trước máy xoát thẻ thở dốc từng ngụm. Nâng mặt lên thấy đối phương cũng đang chật vật như mình rốt cuộc nhịn không được, phá lên cười.

“Phù..ù… Phù… Thì ra cậu cũng biết cười, tớ còn tưởng cậu là mặt than chứ, tớ vẫn không dám hỏi đấy.”

“…”

Tiếu Khắc đang muốn nói chuyện thì phát hiện tay nắm cửa văn phòng quản lý cách đó không xa khẽ nhúc nhích, vội kéo Phan Triệu Dương trốn về phòng làm việc. Quản lý nhìn quanh một vòng, nhìn thấy mọi người đều ở trong phòng làm việc rồi, vừa lòng gật gật đầu.

“Tôi muốn nói mấy chuyện này, sẽ mất hai phút của mọi người. Sắp nghỉ lễ rồi, công ty giao cho phòng Hậu Cần chúng ta phụ trách phát bánh trung thu. Chuyện này sẽ giao cho Tiểu Phan với Tiểu Tiếu nhé. Về tiêu chuẩn phát, chốc nữa vào phòng làm việc của tôi lấy. A, đúng rồi, còn có…”

Ông mập lải nhải gần nửa giờ đồng hồ mới dừng lại, sau đó nhìn đồng hồ cười ha hả hai tiếng: “Nói hơi nhiều chút, mọi người cần làm gì thì làm đi.”

Phan Triệu Dương và Tiếu Khắc đúng lúc đứng song song trước cửa thang máy, nhìn quản lý vẻ mặt thỏa mãn kéo lưng từ trong WC đi ra, xoay người vào văn phòng. Phan Triệu Dương trẻ con làm mặt quỷ, Tiếu Khắc bĩu môi. Cái danh sách kia thật là dài, Tiếu Khắc chỉ xem thôi cũng mất ba phút đồng hồ.

Hôm nay phòng Tổng Giám Đốc không có yêu cần đi sửa đèn. Nghe nói Tiêu Vũ Khải và Đỗ Tranh đi công tác, Tiếu Khắc liền vui vẻ thoải mái. Bánh trung thu này đều để ở trong hộp, một hộp mười hai cái, rồi đặt vào túi. Phan Triệu Dương lột một cái bánh bỏ vào trong miệng, tiện tay vẽ cái gạch ở mặt sau tên mình trên tờ danh sách.

Phúc lợi ngày lễ của công ty rất tốt, chỉ là so với phương thức lấy tiền mặt hoặc thẻ mua sắm gì đó, phát bánh trung thu sẽ có không khí ngày hội hơn. Tiếu Khắc nhìn những hộp bánh trung thu xếp thành núi trong phòng, khóe miệng vẫn là không tự giác run rẩy một chút.

Tin tức công hội: Toái Tâm đăng nhập.

【 công hội 】Gió Thổi Đũng Quần Lạnh: Chị dâu, Thú Thú nhờ em xin phép cho anh ấy, anh ấy nói sẽ trở về trước khi nâng cấp.

【 công hội 】Toái Tâm: Uhm, dù sao gần đây tất cả mọi người đều bận chuẩn bị cho phó bản, hơn nữa Công Tử Tiêu cũng không ở đây nên không đánh phó bản.

【 công hội 】Cha Mày: Chị chính là chị dâu mà bọn họ nói đúng không? Em là Cha Mày, AFK[1]một thời gian ngắn, quay về vì phó bản mới.

【 công hội 】Toái Tâm: …

【 công hội 】Má Mày: Chị đừng để ý, Cha Mày nói chuyện vốn như vậy, chủ yếu là do tên của anh ta không tốt lắm.

(Vì tiếng Trung không phân biệt xưng hô, giống như I và U trong tiếng Anh. Nhưng ở đây, tớ edit thành tên hẳn hoi nên nó không còn không khí như bản gốc. Thử đọc kiểu này: “Mày chính là chị dâu mà bọn kia nói? Tao là Cha Mày, AFK một thời gian ngắn, quay về vì phó bản mới.”)

【 công hội 】Toái Tâm: …

Người trong công hội hôm nay thật nhiều, hơn nữa rất nhiều người Tiếu Khắc không biết. Tuy rằng trước kia từng thấy qua trong danh sách công hội nhưng cho tới bây giờ cũng chưa thấy bọn họ online. Xem ra phiên bản mới vẫn kéo lại cho Người Mạo Hiểm không ít người chơi cũ. Sau đó nghe Đũng Quần nói, Cha Mày cùng Má Mày là một đôi vợ chồng trong hiện thực, lúc đó gặp nhau trong Người Mạo Hiểm, hiện tại hai người đã kết hôn. Chuyện hai người bọn họ trước kia Tiếu Khắc cũng có nghe qua, là nhìn thấy trong diễn đàn game, lúc đó chỉ nghĩ là mọi người bịa chuyện, bây giờ mới thấy người thật.

Hạo Kiếp không onl, chắc là đang chuẩn bị cho việc trở về. Công Tử Tiêu cũng không có login, đây là chuyện đã biết từ trước. Tiếu Khắc nhàm chán thao tác Toái Tâm làm nhiệm vụ hằng ngày, làm xong hai mươi cái nhiệm vụ hằng ngày cũng chưa đến mười một giờ.

Có một số việc một số người, ngày ngày xuất hiện trước mặt bạn, quanh quẩn xung quanh bạn, không hẳn là bạn thấy rất thích, nhưng một ngày nào đó biến mất, vẫn thấy trong lòng có chút trống trải. Trong một lúc nhất thời, thói quen bị phá vỡ, loại cảm giác này không biết là bất an hay là — nhớ nhung.

【 mật 】Em Mới Mười Lăm: Chị dâu mau tới đây, cho chị xem cái này hay cực.

Tiếu Khắc mơ mơ màng màng nhận được lời mời tổ đội của Em Mới Mười Lăm. Trên bản đồ hiện lên bọ họ đang ở phụ cận Thải Hồng Thiên Cung. Cả đội có khoảng hai mươi người đều ở phụ cận kia.

【 đội ngũ 】Toái Tâm: Các cậu ở đó làm gì?

【 đội ngũ 】Gió Thổi Đũng Quần Lạnh: Đánh nhau với Cấm Vệ Quân, chúng em vẫn đang chơi vui lắm.

【 đội ngũ 】Em Mới Mười Lăm Tuổi: Một Chín Một Ba, cậu mở truyền tống, kéo chị dâu qua đi.

Sau khi Tiếu Khắc nhấn xác nhận đã bị Một Chín Một Ba kéo đến Thải Hồng Thiên Cung. Bởi vì Tiếu Khắc mở hình thức công hội nên lúc hình ảnh tới, thấy được tên Nắm Gạo Nếp màu đỏ rất gây chú ý.

&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&

Con Trai: Ba ba, con là từ đâu tới?

Ba Ba: Con yêu, con rơi ra khi ba ba đánh quái.

[1] AFK (Away From Keyboard): Nghỉ chơi một thời gian (hoặc mãi mãi).