Có Gan Em Đừng Chạy

Chương 40: Trường trung học trực thuộc Nam Đường



Vất vả lắm mới đánh chết Boss lại gặp cảnh bị reset về ban đầu, thần kinh thô như đám người Nam Đường cũng chịu không nổi. Cả buổi tối kênh công hội đều yên lặng, tất cả mọi người như là bị đông lạnh thành quả cà héo. Đương nhiên chủ yếu là do mấy ngày gần đây Nam Đường xảy ra quá nhiều chuyện, một chuyện rồi lại một chuyện như thử thách thần kinh của mọi người trong Nam Đường.

Hiện tại tâm tình của mọi người không được tốt, phần lớn là đứng ở chủ thành ngẩn người cho thêm lag. Đã đến đây rồi mà lại bị reset, Tiếu Khắc thà rằng lúc trước mọi người chưa đánh chết Boss, ít ra như vậy thì mọi người cũng bớt thất vọng hơn một chút.

Tiếu Khắc cảm thấy những con Boss trong phó bản đoàn đội này đúng là giết người không biết mệt mỏi. Vốn dĩ trước khi khai hoang đoàn đội, Nam Đường chưa từng gặp đả kích lớn như vậy, rất không tốt nữa là lại thua trên chiến trường. Lúc này, nhuệ khí của mọi người không những không giảm mà còn tăng, sau khi sắp xếp tốt mọi người lại nâng cao tinh thần gấp trăm lần đi vào bên trong chiến trường.

【 tiểu đội 】Công Tử Tiêu: Không sao, anh vừa mới giục GM, GM bảo chiều mai có thể lấy lại công hội, lấy lại công hội tâm trạng của mọi người sẽ đỡ hơn, đến lúc đó lại đi khai hoang, làm ít công to.

【 đội trưởng 】Toái Tâm: Không biết sau khi công hội trở lại thành viên của Nam Đường có thể quay lại thêm bao nhiêu?

【 tiểu đội 】Công Tử Tiêu: Vẫn là câu nói kia, thiên hạ có cuộc vui nào mà không tan, có thể quay lại chứng tỏ mọi người có duyên, có tham gia công hội khác cũng là lựa chọn của bản thân họ, mọi người vẫn là bạn bè.

【 đội trưởng 】Toái Tâm: Anh vất vả như vậy mới có thể phát triển công hội, anh không cảm thấy tiếc sao?

【 tiểu đội 】Công Tử Tiêu: Trang bị, tọa kỵ, công hội này,… đều là một đống số liệu. Quan trọng chính là… con người phía sau đống số liệu này.

Tiếu Khắc nhìn những dòng này, chợt nở nụ cười, chơi tới chơi lui, cuối cùng chính mình cũng không phân rõ đâu là trò chơi đâu là thực tế, thật là chơi đến ngu người.

【 đội trưởng 】Toái Tâm: Các anh rõ ràng là không am hiểu phó bản đoàn đội, vậy tại sao lại cứ cố chấp muốn khai hoang?

【 tiểu đội 】Công Tử Tiêu: Phó bản là một phần quan trọng của trò chơi, thân là người chơi Nhà Mạo Hiểm sao có thể vắng mặt được. Nam Đường có rất nhiều người không am hiểu phó bản đội, anh chỉ là muốn thử thách bọn họ thứ họ không không giỏi.

【 đội trưởng 】Toái Tâm: Nhìn dáng vẻ đứng đắn hiện tại của anh, lại nghĩ đến dáng vẻ phát xuân buổi tối, em thấy mấy câu thuyết giáo kia như tiểu phẩm hài, nhưng cuối cùng lại khiến người ta không cười nổi.

【 đội trưởng 】Công Tử Tiêu: Nói như vậy, hóa ra em yêu rất thích dáng vẻ không đứng đắn của anh đúng không, em nói thẳng ra là được rồi Ngày hôm sau sau khi xin được công hội về, Công Tử Tiêu tập hợp tất cả mọi người trong công hội hiện tại quay về Nam Đường. Thời Đại Nam Đường cũng chỉ còn lại một ít acc nhỏ cấp bậc không được gọi là cao. Những acc nhỏ đó vốn không thuộc Nam Đường, là thêm vào trong hai ngày vừa qua, để bọn họ đến Nam Đường bọn họ cũng không muốn đi. Cuối cùng khiến cho Toái Tâm có chút lúng túng.

【 công hội 】Quần Không Có Ống: Toái Tâm, công hội này dù sao cũng chẳng để làm gì, để thành lập một hội acc nhỏ giúp nhau đi. Chỉ nhận acc nhỏ cấp thấp, nhưng sau khi mãn cấp thì phải rời khỏi. Chi phí của công hội thì tất cả dùng chung. Nam Đường có nguyên liệu cấp thấp gì không cần thì để sang công hội này. Bây giờ những công hội lớn của Người Mạo Hiểm, nếu acc còn chưa mãn cấp, đến nói chuyện người ta còn không thèm liếc mắt.

【 công hội 】Toái Tâm: Thế nhưng trùng tu toàn bộ công hội cần dùng một khoản tiền lớn, tôi sợ ngân hàng của công hội này không đủ dùng.

【 công hội 】Quần Không Có Ống: Không đâu, phiên bản này sau khi làm nhiệm vụ hệ thống sẽ thêm vào cho công hội một ít tiền. Hơn nữa hội acc nhỏ như này sau khi giúp đỡ nhau mãn cấp rồi rời đi, bình thường đại đa số đề đã để lại một chút tiền. Có số tiền này cũng đủ duy trì cho acc nhỏ.

【 công hội 】Toái Tâm: Nghe cũng không tệ, nhưng còn cần một hội trưởng đứng đần dẫn dắt mới được.

【 công hội 】Quần Không Có Ống: Dù sao tôi PVP không tốt, PVE lại không thích, để tôi làm hội trưởng cho. Tôi nhất định sẽ đem những nhân tài PVP cho Nam Đường, uhm, bây giờ tôi sẽ bỏ tiền mua sách đổi tên, đổi tên công hội thành Trường Trung Học Trực Thuộc Nam Đường được không?

【 công hội 】Toái Tâm: Thật lòng mà nói, tối thấy không được ổn lắm…

Tuy Toái Tâm nói không được ổn lắm nhưng vẫn không thể thay đổi được quyết định của Quần Không Có Ống. Cậu ta kiếm hai mươi nghìn vàng mua một quyển sách đổi tên, thật sự sửa tên công hội thành Trường Trung Học Trực Thuộc Nam Đường, còn lên kênh Thế Giới kêu gọi những acc nhỏ chưa mãn cấp. Sau đó thường xuyên gọi người của công hội Nam Đường chì dạy cho các acc nhỏ., hướng dẫn mọi người PVP.

Người của Nam Đường đi dã ngoại sẽ không giết acc nhỏ bọn họ. Sau đó Quần Không Có Ống trở thành hội trưởng nổi tiếng ở server. Trường Trung Học Trực Thuộc Nam Đường cũng trở thành công hội acc nhỏ nổi tiếng nhất toàn server. Đương nhiên những điều đó sau này lại nói.

Rốt cuộc cũng tới cuối tuần. Sáng thứ bảy Tiếu Khắc sớm đã ngồi xe buýt đến chỗ Kỷ Phiền. Người lúc này vẫn chưa đông, lúc tới Kỷ Phiền còn chưa đến, Tiếu Khác liền đứng ở cửa đợi. Bởi vì cuối tuần là lúc có nhiều người đi khám bệnh nhất, nên Kỷ Phiền thường nghỉ ngơi vào thứ hai.

“Tiếu Khắc, sớm thế mà đã tới rồi.” Y tá đến cũng rất sớm, mở cửa phòng khám cho Tiếu Khác vào ngồi trên ghế sa lông trong phòng chờ, còn cô bắt đầu vệ sinh lau dọn.

“Bác sĩ Kỷ hôm nay có hẹn nhiều người không?”

“Không nhiều lắm, sáng nay chỉ có hai người thôi.” Y tá trả lời, sau đó ôm sách trong tay nói: “Có thể chủ động nói chuyện cùng với người khác, không tệ nha.”

Tiếu Khắc xấu hổ mỉm cười, dùng một bàn tay xoa bóp trán.

Bác sí Kỷ uể oải thong thả đi vào phòng khám, thấy có người chờ mình, lập tức lấy lại tinh thần, bày ra dáng vẻ chuyên nghiệp. Tiếu Khắc thưởng thức toàn bộ biến hóa trên gương mặt anh ta, nói: “Đừng giả bộ nữa, đều là người nhà cả.”

Kỷ Phiền sau khi nghe rõ ràng mục đích đến đây của Tiếu Khắc, vẻ mặt không khác màu phân là mấy: “Tôi là bác sĩ tâm lý.”

“Tôi biết.”

“Không phải chị gái tri tâm, bac gái tri tâm hoặc là đại gia tri tâm. Tôi chỉ có thể giải quyết vấn đề tâm lý của anh, còn đây là vấn đề tình cảm.”

“Cậu là người chuyên nghiệp.”

“Đúng, tôi là bác sĩ tâm lý chuyên nghiệp, nhưng không phải chuyên gia phân tích tình cảm. Nếu tôi có thể giúp anh phân tích tinh cảm, tôi cũng sẽ không khiến cho bạn gái đòi chia tay.”

Tiếu Khắc nhìn Kỷ Phiền suốt một phút đồng hồ, rồi nói ra hai chữ đánh giá: “Lang băm.”

“Khụ khụ, anh có thể nghi ngờ nhân phẩm của tôi nhưng không thể nghi ngờ y thuật của tôi. Dựa vào trạng thái bây giờ có thể thấy tâm lý của anh đang rất tốt, không hề cần tác động trị liệu tâm lý, chẳng qua anh đang tự làm mình áp lực.” Kỷ Phiền đứng lên vỗ vỗ vai Tiếu Khắc: “Hiện tại đã có người nguyện ý quan tâm anh, anh phải bày tỏ cảm xúc của mình, cho người đó biết yêu ghét buồn vui của anh.”

Tiếu Khắc ngồi tại chỗ một lúc lâu, sau đó đứn lên nói với Kỷ Phiền: “Tiền thuốc men ghi nợ, xem hiệu quả rồi trả.”

Lúc về nhà mới gần chín rưỡi sáng. Tiếu Khắc onl wangwang, nhìn thấy không ít tin nhắn, nhiều người than trách vì sao mãi cậu cũng không onl. Công việc và cửa hàng taobao rõ ràng là không thể chú ý cùng lúc. Ban ngày Tiếu Khắc không onl bỏ lỡ rất nhiều khách mua, tuy Tiếu Khắc viết lên trạng thái của cửa hàng thời gian làm việc nhưng vẫn có rất nhiều người mua hàng không để ý đến. Mà nếu hiện tại chỉ dựa vào cửa hàng taobao để kiếm sống, rõ ràng là khồng có khả năng.

Buổi sáng có người mua một đống khuôn làm bánh, còn rất gấp khiến cho Tiếu Khắc lo lắng không biết có thể đưa đến kịp không. Tiếu Khắc vì giữ khách chỉ có thể đưa hàng ngay lúc đó. Lúc Tiếu Khắc đến, phát hiện thì ra chỗ này là một quán cà phê nhỏ đang lắp đặt. Tiếu Khắc đi qua một đống gỗ thì nhìn thấy một cô gái đầu cài hoa đang mời nhóm công nhân ăn bánh ngọt.

“Khuôn bánh của cô đặt.” Tiếu Khắc đưa khuôn cho cô gái.

Cô gái lau tay bằng tạp dề một lúc lâu mới đưa tay nhận: “Thật là làm phiền anh, em cũng không còn cách nào mới yêu cầu anh phải mang đến ngay.”

Cô gái đặt túi khuôn ở bên cạnh, cắt một miếng bánh ngọt đưa cho Tiếu Khắc. Tiếu Khác nhìn cái bánh phô mai có buồn cười, nhận lấy, nếm một miếng, nói: “Uhm, lòng trắng trứng đánh chưa đủ, cho nên bánh mới không ngọt, không quá nở.

“A, ra là như vậy.” Cô gái lôi kéo Tiếu Khắc đến phòng ở phía sau cửa hàng, phòng không được rộng, bên trong phòng là một đống bừa bộn các loại bánh nướng vô cùng thê thảm, khắp nơi đều là sách dạy nấu ăn rực rỡ sắc màu. Còn có mấy cái bánh quy hình dáng kì quái ném ở trong khuôn. Tiếu Khắc nhặt lên một cái đặt ở trong miệng cắn một miếng.

“Quả nhiên là vẫn không có cách.” Cô gái cầm máy đánh trứng đánh chậu trứng phát ra tiếng rầm rầm, thất vọng cực kì: “Đang xem xét sau khi trang trí cửa hàng cho tốt rồi mở cửa, cô gái cùng em hùn vốn lại rút lại đi làm việc khác, lúc đó cô ấy học làm bánh kem, em học làm cà phê, cô ấy đi rồi, em cũng không biết phải làm sao bây giờ.”

“Em muốn tìm một cộng sự, còn là một thợ làm bánh?” Tiếu Khắc hỏi.

“Vấn đề tài chính em đã giải quyết được rồi, bây giờ có thợ làm bánh thì tốt, tiền lương lúc đầu thì thấp một chút, cao hơn em không trả nổi. Nếu tương lai buôn bán tốt, tiền lương nhất định là tăng lên.”

Cô gái ngồi xổm xuống nâng mắt lên nhìn Tiếu Khắc. Kính mắt long lanh mang theo mong chờ nhìn Tiếu Khắc.

Tuy rằng hiện tại có chút giống như Tiếu Khắc đang buồn ngủ thì có người đưa tới cho cậu một cái gối đầu. Nhưng việc thay đổi công việc dù sao cũng là chuyện lớn, không thể cứ như vậy đồng ý ngay được.

Tiếu Khắc thở dài nói: “Tôi cần suy nghĩ một chút.”

“Cho dù anh làm hay không, sau này em vẫn có thể mua đồ ở chỗ anh chứ?”

“Có thể” Năng lực nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của của em gái này thật là mạnh mẽ. Tiếu Khắc một chút cũng không lo lắng cùng cô ấy một chỗ không kiếm được tiền.

“Em tên là Trần Đông Tuyếtm anh có thể gọi điện thoại cho em hoặc trực tiếp đến đây tìm em đều được.” Trần Đông Tuyết từ trong một đống bột mì lấy di động ra, phủi lớp bột mì trên màn hình đi, trao đổi số điện thoại với Tiếu Khắc.

Tiếu Khắc ở lại đó hướng dẫn Trần Đông Tuyết một chút kỹ thuật cơ bản, lại thử một cốc latte Trần Đông Tuyết làm cho mình. Tiếu Khắc không am hiểu về cà phê, với cậu mà nói, cà phê nào cũng đều có vị như nhau, nhưng nhìn ánh mặt chờ mong của em gái kia, Tiếu Khắc vẫn trái lương tâm gật đầu: “Không tồi.”

Đầu năm nay mấy cô gái nhỏ đều cảm thấy gây dựng sự nghiệp rất dễ dàng. Không cần kế hoạch đã vội vàng bắt đầu, trên đường gặp khó khăn đã cảm thấy trời đất sụp đổ. Còn có những người cảm thấy mở quán cà phê là chuyện cực kì phong nhã, nhưng không biết, buôn bán, cho dù là phong nhã cỡ nào, cao quý cỡ nào, mục đích cuối cùng cũng là kiếm tiền. Thu chi nếu không biết cân bằng, có phong nhã cũng không thể đủ ăn.

Tiếu khắc về đến nhà, wangwang vẫn im lặng như cũ treo ở máy. Thật ra lúc ấy cậu có thể mở cửa hàng, thứ nhất là do ấm đầu, thứ hai là có Tiêu Vũ Khải giúp đỡ. Nếu cho cậu một ngày để suy nghĩ lại, ý nghĩ mở cửa hàng ngay lập tức sẽ bị quên lãng, Đến lúc đó, làm bánh cũng chỉ là một loại sở thích của cậu.

Tiếu Khắc tự nói với bản thân, không nên vội vàng, chuyện này cần suy nghĩ cẩn thận.

Lúc Tiếu Khắc vào game, người trong công hội vẫn ở trận đánh. Công Tử Tiêu không onl, Hoa Băng và Bò Nhỏ có onl cũng không ở trong công hội. Xem ra lại phải kéo acc nhỏ của Trung Học Trực Thuộc Nam Đường. Hai cô gái này đều bán manh rất giỏi, đám đàn ông thô của Nam Đường không ai mua, hai cô bé liền thường xuyên tổ đội với công hội khác để bán manh.

Tiếu Khắc chạy bản đồ mới để lấy chút khoáng thạch, làm thành giáp rồi treo đấu giá. Tuy bán đấu giá công hội chắc chắn phải mất phí thủ tục nhưng cực kì tiện lợi. Hệ thống nhắc nhở thời gian chơi của tài khoản không đủ sáu mươi phút, Tiếu Khắc cho acc đứng yên một chỗ trong chủ thành rồi thu tab trò chơi xuống.

Đợi đến khi cậu quay lại mở tab lên, Công Tử Tiêu đã đứng ở bên cạnh cậu. Giống như những lần khác, Công Tử Tiêu đều đứng bên cạnh cậu như vậy, cho dù cậu thu tab trò chơi bao lâu, anh đều đứng bên cạnh chờ cậu. Loại cảm giác này, Tiếu Khắc nhếch khóe miệng lên, vẫn luôn rất tốt.

【 phụ cận 】Công Tử Tiêu: Là lá. Em yêu, em đã trở lại. Hôm nay anh đi gặp bác sĩ, bác sĩ nói trạng thái tinh thần của anh cực kì tốt.

【 phụ cận 】Toái Tâm: Anh gặp phải lang băm rồi, tâm thần phân liệt như anh, bác sĩ còn trái lương tâm nói tinh thần anh tốt.

【 phụ cận 】Công Tử Tiêu: Em yêu, em không hiểu rồi, tâm thần phân liệt thuộc khoa thần kinh, không phải thuộc về bác sĩ tâm lí.

Tiếu Khắc mời Công Tử Tiêu vào đội.

【 đội trưởng 】Toái Tâm: Anh nói xem, nếu em muốn nghỉ việc chuyên tâm phát triển cửa hàng online thì sao?

【 tiểu đội 】Công Tử Tiêu: Em yêu, em làm gì anh cũng sẽ ủng hộ em.

【 đội trưởng 】Toái Tâm: Em muốn đi QJ người khác?

【 tiểu đội 】Công Tử Tiêu: (=^^=) Ái chà ái chà, vậy anh phải đi diễn người bị hại rồi.

【 đội trưởng 】Toái Tâm: …

【 tiểu đội 】Công Tử Tiêu: Cứ làm việc em muốn làm đi, cùng lắm nếu em thất bại, thì lại về sửa đèn cho anh.

【 tiểu đội 】Công Tử Tiêu: Đúng rồi, ngày mai đến nhà anh ăn cơm đi, ba mẹ anh muốn gặp con rể ngoan hiền của họ.

【 đội trưởng 】Toái Tâm:!!!! Ba mẹ anh? Những lời này là Công Tử Tiêu hay là Tiêu Vũ Khải nói vậy?

【 tiểu đội 】Công Tử Tiêu: Những lời này là Tiêu Vũ Khải nói.