"Cậu xem, không phải là đồ đôi, mà là cùng một bộ."
"Ừ ừ ừ."
122.
Bạn học Dịch Gia Ái, mình bảo cậu nhìn cô Hoàng,
Cậu nhìn mình làm gì?
123.
Bạn cùng bàn mới của tôi tên là Dịch Gia Ái.
Dịch Gia Ái, rất đáng yêu. Chúng tôi đều yêu thích Dịch Gia Ái.
Đúng, không sai chút nào, chính là Dịch Gia Ái.
Khai giảng một tháng rồi chúng tôi mới chính thức chào hỏi nhau.
Vậy nên tiết đầu tiên sau khi quen biết, tôi liền hiểu được, tại sao thành thích môn Toán của cậu ấy lại kém như thế.
124.
Vào tiết được năm phút.
"Gia Ái, cậu đang làm gì thế?"
"Đang vẽ gà con." Dịch Gia Ái vui vẻ tô tô vẽ vẽ lên sách Toán.
"Hả?" Tôi nhích qua xem.
"Đáng yêu không?" Cậu ấy cười lên, lộ ra hàm răng, có chút rụt rè, hiện lên lúm đồng tiền trên hai bên má.
Tôi mạnh mẽ gật đầu một cái.
125.
Cậu đáng yêu, cậu đáng yêu, cậu đáng yêu!
26.
"Vẽ Thập Thất đó." Cậu ấy có chút đắc ý, liếm môi, tiếp tục cúi đầu vẽ.
Tôi nghiêng đầu nhìn cậu ấy, biểu cảm của cậu ấy thay đổi không ngừng, có lúc liếm môi, có lúc cắn môi. Tóm lại đều rất đáng yêu.
Đáng yêu quá, đáng yêu quá, đáng yêu quá!
127.
Vào tiết được mười lăm phút.
Tôi giật mình phát hiện bản thân đã nhìn cô gái bên cạnh suốt mười lăm phút, lúc lấy lại tinh thần, tôi phát hiện dường như cô Hoàng cũng không phát hiện ra chút khác thường của tôi.
Cảm tạ trời đất, tôi nhìn bài giảng trên bảng, nội dung này vẫn trong phạm vi hiểu biết của tôi.
Được rồi, tôi nên...
128.
"Thập Thất." Dịch Gia Ái cẩn thận tôi.
Tôi quay đầu, cậu ấy cẩn thận nắm một nhúm màu đỏ trong tay, là một trái tim bằng giấy.
"Cho cậu."
Âm thanh của cậu ấy khẽ khàng, lặng lẽ đưa cho tôi dưới gầm bàn.
Rõ ràng chúng tôi ngồi bàn cuối, cũng không sợ người khác nhìn thấy.
129.
Cậu ấy còn dùng hai tay đưa cho tôi.
Đáng yêu quá, đáng yêu quá, đáng yêu quá.
130.
Không được.
Tôi phải kiềm chế lại.
Cung Thập Thất, mày nhìn các em gái đáng yêu còn chưa đủ sao?
Lẽ nào mày lại mất kiểm soát vì một chút mê hoặc này sao?
Đương nhiên không.
Suy cho cùng, tôi là học sinh đại diện môn Toán học.
131.
"A, cái này gấp thế này à?" Tôi cố gắng giữ tờ giấy, Dịch Gia Ái đưa tay qua, cầm lấy tay tôi, giúp tôi giữ mép giấy.
"Wow, tiểu Thập Thất giỏi quá đi, dạy một lần mà đã làm được rồi."
Tôi lau mồ hôi, đắc ý đưa trái tim trong tay cho cô bạn cùng bàn mới.
"Tặng cậu."
Tôi dùng giọng điệu từ tốn, cảm thấy lúc này khí chất của bản thân ngút trời.
132.
Tôi ngẩng đầu lên bảng lần nữa, những thứ trên bảng đã hóa hư vô.
Tôi nghe thấy tiếng chuông hết giờ.
Tôi cắt giấy hết hai mươi phút đồng hồ.
Giấy?
Sa đọa, thật sa đọa. Bi thảm, thật bi thảm.
Tiết Ngữ văn sau đó, tôi tuyệt đối không thể sa ngã, sẽ không nói một câu nào với bạn cùng bàn nữa.
Nếu không tôi sẽ làm cún.
133.
"Thập Thất."
"Ơi ~"
134.
Oẳng.
135.
Tôi mang theo ánh mắt tuyệt vọng nhìn cô bạn Dịch Gia Ái bên cạnh dạy tôi cách đan dây.
Đáng ghét, cái này không thể trách tôi.
Phải trách bạn cùng bàn của tôi quá đáng yêu.
Nếu là Trương Xoa Xoa, tôi nhất định có thể không nói chuyện với cậu ấy cả buổi.
Đại khái là thế.
136.
Kết quả tiết thứ hai cũng đến.
"Các em mở sách Ngữ văn trang số 17." Cô Hoàng viết lên bảng.
Đợi đã.
Đây không phải tiết Ngữ văn sao?
Cô Hoàng!
Tôi cần một lời giải thích.
137.
"À, hôm nay cô Lý không được khỏe, chiều này mới đi dạy." Cô Hoàng nhìn ra nghi hoặc của cả lớp.
"Dạ? Cô Lý bị ốm ạ? Trời vào đông rồi, các cô phải giữ gìn sức khỏe nhé." Cả lớp tiếp tục rì rầm.
"Hả? Không phải." Mặt cô Hoàng không cảm xúc, "Cô ấy bị đau eo."
À.
Đau eo.
138.
Đau eo?
139.
Tôi nhìn lên bạn cùng bàn hiện tại của lớp trưởng, bạn cùng bàn cũ của tôi bắt đầu cặm cụi viết.
Tôi đoán không lầm thì truyện đồng nhân mới sắp ra lò trong nửa tiết tới rồi.
Không, tôi không nên nghĩ như thế.
Phải thanh lịch, không được mất thần thái.
140.
Chẳng qua tối qua bị đau eo mà thôi, cậu nói có đúng khônng?
141.
Tôi ngẩng đầu, đột nhiên nghĩ đến...
Nên là, vẫn là vấn đề ấy.
Cô Hoàng, cô không phải là giáo viên Toán sao?
Tại sao lại nghiêm túc đứng lớp tiết Ngữ văn như thế chứ?