Trong lòng rộn ràng yêu thích, Diệp Ân cúi xuống ngậm lấy bờ môi đỏ mọng, một nụ hôn ngọt ngào lập tức thổi bay tâm trí, như thể cơn hờn dỗi kia chưa bao giờ tồn tại.
Đến lúc này, Khương Nhã Tịnh không còn cảm thấy bất lực trước Diệp Ân, mà là bất lực trước sự mê muội của chính mình.
Ngây ngây ngất ngất.
Vừa tìm lại được lý trí, cô nghiêng mặt thoát khỏi nụ hôn, cất giọng oán trách: "Diệp Ân! Em lúc nào cũng vô lại thế này sao?"
Hai tay nâng lên, Diệp Ân nựng má Khương Nhã Tịnh, dáng vẻ không ngừng đắc ý: "Nhã Tịnh thích đúng không? Thích tôi vô lại thế này có đúng không?"
Khương Nhã Tịnh: ". . ."
Cô chân thực đã nhìn lầm nữ nhân này rồi!
Đột ngột ngồi thẳng người dậy, Diệp Ân vội mở khoá quần Khương Nhã Tịnh, chậm rãi kéo xuống, ném đi không chút thương tiếc.
"Nhã Tịnh, cô thích màu đỏ sao? Đêm qua tôi cũng thấy nó là màu đỏ." Vừa nói, Diệp Ân vừa mân mê ngón tay lên chiếc quần lót ren màu đỏ của nữ nhân đang nằm.
Lỗ tai như bị nung chín, Khương Nhã Tịnh thẹn đến mức không thể thẹn hơn.
Ngoài việc câm nín ra thì cô không biết bản thân còn làm được điều gì khác.
Quan sát chiếc quần lót đã ướt thành một mảng, Diệp Ân nhẹ nâng môi cười.
Cô dang rộng hai chân Khương Nhã Tịnh, bất ngờ cúi xuống áp môi ngậm lấy vị trí trung tâm, nơi hạt đậu nho nhỏ ẩn nấp dưới lớp quần lót mỏng manh khiêu gợi.
"Diệp. . . ưm~. . . Diệp Ân! Bẩn. . . bẩn lắm!" Khương Nhã Tịnh ngượng đến tái mặt, vội đặt tay lên đầu Diệp Ân, hòng muốn đẩy người kia ra.
"Không bẩn." Diệp Ân bắt lại cổ tay Khương Nhã Tịnh, tiếp tục liếm một đường rồi nói: "Chỗ đó của cô lúc nào cũng sạch sẽ, rất thơm."
Khương Nhã Tịnh: ". . ."
Bị lời nói kia quyến rũ đến mụ mị đầu óc, Khương Nhã Tịnh bất chợt buông lỏng hai tay.
Mặc sức để Diệp Ân muốn làm gì thì làm.
Diệp Ân liếm láp thoả thích, rất nhanh liền nâng cao hai chân Khương Nhã Tịnh, dùng ngón tay tuột ra chiếc quần lót ném sang một góc.
"Nhã Tịnh, nằm sấp lại nào."" Diệp Ân ôm Khương Nhã Tịnh, lật đối phương nằm úp lại.
"Diệp. . . Diệp Ân. . . em lại muốn làm gì?" Khương Nhã Tịnh ngỡ ngàng, có chút quẫn bách khiến cô không khỏi vùng vẫy.
Vòng tay giữ chặt eo Khương Nhã Tịnh, Diệp Ân nhấc hông lên cao, vỗ vỗ lên mông người kia vài cái.
"Ngoan nào!"
Khương Nhã Tịnh: ". . ."
Tư thế này khiến Khương Nhã Tịnh xấu hổ không thôi. Cô với tay chụp lấy chiếc gối, vùi mặt mình xuống, không cách nào đối diện với loại sự tình phát sinh quá mức kỳ dị!
"Nhã Tịnh, mông của cô cũng thật đẹp! Trắng trẻo tròn trịa, nhìn thích lắm!" Diệp Ân không tiếc lời khen ngợi.
Úp mặt vào gối, Khương Nhã Tịnh thẹn quá hoá giận, phản ứng hét thật to: "Đừng nói nữa! Em. . . em rốt cuộc là loại người gì vậy?!"
Diệp Ân nhịn không được bật cười thành tiếng.
Cô yêu thích nhất chính là dáng vẻ thẹn thùng của nữ nhân này!
Vạch mông Khương Nhã Tịnh, Diệp Ân ngắm nghía một lúc, sau đó liền tiến môi đến tấn công từ phía sau.
Khoảnh khắc đầu lưỡi Diệp Ân liếm láp vùng chân tâm, hai chân Khương Nhã Tịnh run lên khe khẽ.
"Ưm~. . ."
Tiếng rên kia bị nén lại phần nào bởi chiếc gối đang dán chặt lên gương mặt cô.
Diệp Ân liếm mút điên cuồng, cứ như một con ong tham lam đang hút lấy mật ngọt.
Khương Nhã Tịnh ngẩng mặt, thở có chút gấp.
Cô cảm nhận từng đợt nóng ấm đang vây kín nơi tư mật, đầu lưỡi kia len lỏi trong huyệt động tạo nên những âm thanh róc rách.
Sướng đến tê dại.
"Ưm~. . . ahh. . ."
Hơi thở của cô tản đầy trong không khí, trầm lắng rung động truyền đến tai Diệp Ân.
Vật nóng ấm càn quét lên hạt châu, ma sát nhẹ nhàng, dần dần tăng tốc như một cỗ máy hoạt động không ngừng nghỉ.
Khương Nhã Tịnh vô thức run lên, hai tay siết chặt chiếc gối như đang cố kiềm nén.
Động tác trên lưỡi gia tốc cực nhanh, liếm láp hoa hạch trở nên sưng đỏ.
Như không thể tự chủ, Khương Nhã Tịnh nương theo động tác của đối phương, nhấc hông cao hơn một chút.
Nhận thấy đối phương sắp đến cơn cao triều, Diệp Ân càng tăng nhanh động tác, chiếc lưỡi va đập một cách mất kiểm soát, khiến Khương Nhã Tịnh toàn thân run rẩy.
"Ahh. . . hahh~. . ."
Cao triều kéo đến, Khương Nhã Tịnh thẹn thùng chôn mặt vào gối, chẳng màng đến chuyện quay ra phía sau nhìn mặt ai kia.
Nhưng vào lúc cô còn chưa kịp hồi phục thể lực, hai bờ mông căng tròn bất ngờ lại được nâng lên.
Bàn tay nữ nhân nào đó xoa xoa nắn nắn cặp mông núng nính, khiến cô không ngừng đỏ mặt.
"Diệp. . . Diệp Ân! Em để tôi nghỉ ngơi một lúc đã!" Khương Nhã Tịnh ngoái đầu về phía sau, ngữ điệu vừa giống như ra lệnh, nhưng nhiều hơn là đang van nài khẩn thiết.
Diệp Ân chồm người đến, thò lưỡi liếm vào hốc tai Khương Nhã Tịnh.
Bàn tay hư hỏng dần di chuyển đến cửa huyệt, chà xát vùng bên ngoài.
"Diệp. . . Diệp Ân! Em không nghe tôi nói——"
"Ưmm~. . ."
Hai ngón tay Diệp Ân xuyên nhanh vào huyệt động, luồn lách bên trong va chạm với từng thớt thịt non mềm.
Nắn nón một bên ngực Khương Nhã Tịnh, Diệp Ân thấp giọng thỏ thẻ: "Nhã Tịnh. . . Nhã Tịnh đáng yêu lắm có biết không? Khiến tôi muốn cô đến phát điên lên được!"
"Ahh. . . Diệp. . . Diệp Ân~. . ."
Dưới hạ thân truyền đến cảm giác tê dại, Khương Nhã Tịnh như sa vào mê chướng.
Cô hoàn toàn không chán ghét cảm giác này. . .
Lý trí của cô dễ dàng bị quật ngã chỉ trong nháy mắt!
Ngắm nhìn vẻ mặt hoang dại của Khương Nhã Tịnh, Diệp Ân càng phấn khích muốn giày vò đối phương nhiều hơn nữa!
"Nhã Tịnh, Nhã Tịnh có thích không? Có phải tôi làm cô thoải mái lắm không?"
Kỹ thuật của Diệp Ân càng lúc càng trở nên điêu luyện, từng động tác đều thuần thục đến mức khiến Khương Nhã Tịnh rơi vào trầm luân, hoàn toàn sa ngã.
Động tác hai ngón tay tăng tốc cực nhanh, bầu ngực Khương Nhã Tịnh bị bàn tay Diệp Ân xoa nắn thô bạo, khiến cô dần dần bị khuất phục lúc nào không hay.
Tiếng rên theo đó cũng trở nên kiều mị, thống thiết văng vẳng khắp căn phòng.
Khương Nhã Tịnh vô thức lắc hông, hai bầu ngực no tròn rung lắc nhịp nhàng theo từng động tác.
"Nhã Tịnh, cô cứ quyến rũ thế này thật khiến tôi kiềm không được!"
Từng nụ hôn rải rác trên lưng Khương Nhã Tịnh, Diệp Ân vô cùng hưởng thụ vẻ mặt gợi tình của đối phương.
Cô lập tức xuyên thêm ngón tay thứ ba vào trong huyệt động, chen chúc đến chật kín.
"Ahh. . . Diệp Ân! Đừng mà~. . . tôi chịu không nổi! Ưmm. . . em đừng. . . đừng thú tính như vậy có được không?!"
Diệp Ân vờ như không nghe thấy, ba ngón tay dập mạnh đến mất kiểm soát.
Mỗi cú nhấp của cô gây cho Khương Nhã Tịnh một cơn khoái hoạt tuôn trào, thống khoái mãnh liệt.
Khương Nhã Tịnh rên xiết cong người, toàn thân run lên bần bật.
Dịch lỏng tràn ra khỏi hang, trơn nhớt ướt đẫm khiến ba ngón tay của Diệp Ân càng dễ dàng càn quét.
Nghe thấy tiếng rên rỉ kia lan toả không chút khắc chế, kiều mị đến mê hoặc lòng người.
Diệp Ân càng muôn phần kích thích.
"Nhã Tịnh, cô xem bản thân phóng đãng đến mức nào! Cô thật sự rất thích bị tôi giày vò!"
Kỳ thật, ngay trong thời khắc này Khương Nhã Tịnh không cách nào phản biện được nữa!
Cơ thể của cô hoàn toàn bị nữ nhân này chinh phục!
Thoải mái đến cực hạn!
Lý trí, tôn nghiêm gì đó đều bị cô ném hết ra sau đầu, chỉ còn lại một mảnh u mê tăm tối.
Nguyện moi tim móc phổi, trao cả linh hồn lẫn thể xác dành cho nữ nhân mà cô đem lòng yêu thích!
Bất giác khoé mắt lại ẩn tràn vài giọt sương tinh khiết, cô như bị nhấn chìm trong mớ cảm xúc lâng lâng huyền ảo.
Hạnh phúc ngập tràn.
Tiếng rên rỉ dần trở nên khàn đặc, lan toả theo từng hơi thở dốc, sau đó liền ngắt quãng bởi một trận khoái hoạt cuồng phong.
"Diệp. . . Diệp Ân~. . . ưm. . ."
"Hahhh~. . ."
Cao triều ập đến như một cơn lốc xoáy cuốn trôi đi mọi thứ, Khương Nhã Tịnh uốn cong cơ thể, run rẩy liên hồi.
Cửa huyệt rỉ nước không ngừng, tràn ra khỏi hang vương vãi xuống ga* (drap) giường.
Bàn tay đặt trên gối siết chặt đến mức nhăn nhúm.
Cảm tưởng bản thân như bị rút cạn sức lực, Khương Nhã Tịnh rất nhanh liền ngã ập xuống nệm, thở đều từng hơi lộ rõ vẻ mệt mỏi.
Diệp Ân chồm người đến, cô lật Khương Nhã Tịnh nằm ngửa lại. Đáp lên đôi mắt còn ứ đọng hơi nước một nụ hôn nhàn nhạt.
"Nhã Tịnh, có làm đau cô không? Tôi. . . tôi lại quá sức rồi. . ." Vuốt gọn những sợi tóc rơi tán loạn trên mặt Khương Nhã Tịnh, Diệp Ân mỉm cười dịu dàng.
Đôi mắt long lanh dần hé mở, khoé môi Khương Nhã Tịnh nâng lên một độ cong mềm mại.
Đầy sự nuông chiều.
Cô khàn giọng mắng: "Em là quỷ đói sao? Có phải muốn ăn sạch tôi em mới hài lòng hay không?"
Diệp Ân nghe xong chỉ biết cười tự trách.
Choàng tay qua cổ Diệp Ân, Khương Nhã Tịnh kéo đối phương xuống, môi dán môi trao nhau một nụ hôn cuồng nhiệt.
Vừa rời khỏi nụ hôn, Diệp Ân ngả người nằm xuống bên cạnh, ôm Khương Nhã Tịnh vào lòng.
Cô ôm rất chặt, như thể chỉ sợ buông lỏng vòng tay nữ nhân này sẽ chạy đi mất.
"Nhã Tịnh. . ." Ánh mắt Diệp Ân dừng ở không trung, thấp giọng gọi khẽ.
"Ừm?"
Không gian đột nhiên yên ắng đến lạ thường, mất vài giây sau Diệp Ân mới lên tiếng.
Giọng khàn đặc trưng có chút bất đồng so với mọi ngày, dường như đang ẩn giấu rất nhiều tâm sự.
Hàng mi buông xuống vương đậm nét buồn, cô thở dài, thỏ thẻ bên tai nữ nhân trong lòng: "Nhã Tịnh, tôi xin lỗi."
---------------//--------
P/s: tình hình là mây đen chuẩn bị kéo đến rồi, mng đừng vội 🤪