Cô Giáo Khương, Cười Lên Đi!

Chương 57: Tôi tin tưởng em



Hai người nằm tỉ tê với nhau mãi cho đến tối, người đón kẻ đưa vô cùng phối hợp. Chỉ đến khi tiếng chuông điện thoại reo lên thì Khương Nhã Tịnh mới chủ động ngắt cuộc trò chuyện.

Cô bắt máy, đầu dây bên kia truyền đến một giọng nam nhân như đang báo cáo gì đó.

Sắc mặt cô lập tức chuyển sang trầm trọng.

"Tôi sẽ đến ngay." Khương Nhã Tịnh đáp lại, sau đó cúp máy.

Cô ngồi dậy, xoay qua xoay lại như tìm kiếm gì đó, tay vẫn giữ chăn bông thẹn thùng che lại thân thể.

Sau đó nhìn Diệp Ân, ấp a ấp úng: "Quần. . . quần áo của tôi. . ."

Diệp Ân: ". . ."

Đến lúc này mà vẫn còn ngại sao?

Cô vừa cười vừa lắc đầu, sau đó bỏ ra ngoài sofa, lấy quần áo mang vào giúp Khương Nhã Tịnh.

"Nhã Tịnh, có chuyện gì rồi sao?" Cô đặt quần áo lên giường, quan tâm hỏi.

Khương Nhã Tịnh trầm tư, nghĩ tới nghĩ lui lại thở dài: "Đám người Nhậm Phú Cường vẫn chưa thả Tưởng Doanh, bọn hắn nói tôi giở trò cho nên muốn hẹn tôi đến giải thích về chuyện sáng nay. . ."
"Tôi sẽ đi với cô." Diệp Ân vừa nói vừa đưa ngón tay chặn lên môi Khương Nhã Tịnh: "Sáng nay tôi cũng có mặt ở đó. Hơn nữa, nếu không nhờ quả lựu đạn khói của tôi hắn đã không thể thoát thân. Có tôi theo cô hắn sẽ dễ dàng tin tưởng hơn."

Điều này quả thật không sai, Khương Nhã Tịnh không cách nào phản pháo.

Bất đắc dĩ cô đành phải gật đầu.

Hai người thay nhanh quần áo, chỉn chu lại đầu tóc sau đó cùng ra xe. Khương Nhã Tịnh cầm lái đưa Diệp Ân đến điểm hẹn.

Ngồi trên ghế phụ, Diệp Ân quay sang hỏi: "Nơi chúng ta sắp đến có phải bí mật gì không? Có cần tôi dùng vải che mắt lại trên đường đi không?"

Khương Nhã Tịnh khẽ lắc đầu, mỉm cười: "Không cần. Tôi tin tưởng em."

Nội tâm Diệp Ân như vừa có vật gì cào trúng, khiến cô nhói lên từng hồi.

Cô lẳng lặng xoay mặt hướng ra cửa kính, rơi vào trầm mặc.
Xe chạy 20 phút liền dừng trước một khu nhà xưởng, nơi này có rất nhiều thùng container chất chồng lên nhau, ngay hàng thẳng lối.

Hai nữ nhân bước xuống xe, men theo lối đi dẫn vào một bãi đất trống. Lúc này đã gần 7 giờ tối nên ngoài những nơi có gắn những bóng đèn led ra thì hoàn toàn không có ánh sáng, tối đen như mực.

Từ phía xa, Diệp Ân có thể trông thấy Châu Lễ đang đứng chờ sẵn.

Cô nhớ rất rõ, hắn có súng. Hơn nữa còn bắn rất chuẩn, chắc chắn không phải tay vừa.

Khương Nhã Tịnh rất cần một người như hắn ở bên cạnh. . .

Chí ít sẽ bảo vệ được cô trước hai nữ cảnh sát tài ba như Liễm Văn cùng Chung Giai Kỳ.

"Tiểu thư." Sáng nay hắn đã có thời gian trao đổi với Khương Nhã Tịnh, nên lúc này cũng không cần giả vờ trước mặt Diệp Ân.

Khương Nhã Tịnh đảo mắt nhìn xung quanh, sau đó hỏi: "Bọn hắn vẫn chưa đến sao?"
Vừa dứt lời, cô nghe được dồn dập những tiếng bước chân đang dần tiến đến.

Rất nhanh đám người Nhậm Phú Cường đã có mặt, từ phía sau các thùng container từ từ xuất hiện.

Có hơn 30 người, đều là bọn du côn ban sáng.

Nhậm Phú Cường xoa xoa cái đầu trọc của hắn, nhăn mặt nói: "Khương tiểu thư! Cô muốn chơi chúng tôi có đúng không? Chuyện sáng nay rốt cuộc là thế nào?!"

Khương Nhã Tịnh nghiêm giọng hỏi: "Tưởng Doanh đâu? Các người đã làm gì em ấy?"

Hắn không trả lời, chỉ nhìn đến nữ nhân đứng bên cạnh Khương Nhã Tịnh, chỉ tay gằn giọng: "A, cái con nhỏ này! Mày còn dám vác mặt đến đây sao?!"

Diệp Ân liền giải thích: "Đám cảnh sát sáng nay không phải là do tôi mang đến. Tôi là người của Khương gia."

Nhận thấy vẻ mặt khó tin của hắn, cô nói tiếp: "Nếu sáng nay không nhờ tôi ném lựu đạn khói, liệu ông có thể thoát thân được hay không?"
Nghe có vẻ hợp lý, nhưng chỉ vài giây sau hắn liền nhíu mày: "Thế mày nấp ở trên đó để làm gì? Tại sao ngay từ đầu Khương Nhã Tịnh không báo trước với tao?"

Khương Nhã Tịnh nói chen vào: "Tôi muốn đề phòng bất trắc. Ông Nhậm, dù sao bên cạnh ông cũng có một đám đàn em, chúng tôi chỉ có thêm một người không lẽ cũng có vấn đề gì sao? Huống hồ, chúng ta vẫn cần một người ở vòng ngoài để đề phòng bên phía cảnh sát."

Nghe đến đây, Nhậm Phú Cường tiếp tục xoa xoa cái đầu tròn vo của hắn, sau đó chỉ thẳng mặt Diệp Ân, trợn mắt hỏi: "Vậy mày nói đi, tại sao đang nấp trên đó mày lại bất ngờ chạy xồng xộc về phía bọn tao?!"

Diệp Ân thẳng lưng, thành thật đáp: "Tôi. . . sợ chó."

Nhậm Phú Cường cùng đám đàn em: ". . ."

Khương Nhã Tịnh, Châu Lễ: ". . ."

Diệp Ân mặt không đổi sắc, cô nói tiếp: "Vốn đang nấp rất bình yên thì đột nhiên con chó hoang lao đến tấn công tôi. Như ông thấy đó, tôi cắm đầu bỏ chạy thục mạng cũng vì muốn thoát khỏi bộ nanh của nó!"
Ngẫm lại thì đúng thật là vậy.

Nhậm Phú Cường gật gật gù gù, hắn "chậc" một tiếng rồi nói: "Khương tiểu thư, chuyện con nhóc này tôi không tính với cô. Nhưng cảnh sát làm sao nắm được thông tin mà tìm đến vây bắt? Cô giải thích xem nào?"

"Điều này không phải nên hỏi ông sao?" Khương Nhã Tịnh không nhanh không chậm lên tiếng: "Chúng tôi cùng lắm cũng chỉ có 3 người, đàn em của ông thì đông thế kia. Ông Nhậm, ông nói thử xem?"

Hắn nghiến răng, quét mắt nhìn một lượt đám đàn em của mình. Khiến những tên du côn toát hết mồ hôi lạnh, cúi thấp đầu lùi về sau một bước.

Châu Lễ lúc này cũng lên tiếng: "Nếu chúng tôi báo cảnh sát, chắc chắn sáng nay đã không ném lựu đạn khói để các người cùng thoát thân. Ông Nhậm, mong ông suy nghĩ thấu đáo."

Nhậm Phú Cường đắn đo, dáng vẻ vô cùng hậm hực. Tiếp đến liền khoát tay ra hiệu cho đám đàn em.
Rất nhanh Tưởng Doanh đã được bọn hắn mang ra, cô nhóc lúc này trong bộ dáng nửa tỉnh nửa mê, toàn thân nhếch nhác.

Vừa trông thấy, Diệp Ân không khỏi điên tiết muốn xông đến liền bị Khương Nhã Tịnh nắm tay kéo lại.

"Ông Nhậm." Khương Nhã Tịnh vẫn giữ nét mặt không chút biểu cảm: "Cảm ơn ông. Hy vọng lần sau chúng ta vẫn có thể vui vẻ hợp tác."

Hai bàn tay Diệp Ân siết chặt đến mức run rẩy. Nhìn Tưởng Doanh nằm miên man dưới nền đất mà đôi mắt cô trở nên đỏ ngầu.

Rất muốn lao đến bóp chết tên súc sinh Nhậm Phú Cường!

Nhậm Phú Cường lật mặt chỉ trong nháy mắt, hắn cười có chút man rợ: "Khương tiểu thư làm ăn nhanh gọn, đương nhiên chúng ta sẽ tiếp tục hợp tác! Lần này tôi trở về nhất định sẽ chỉnh đốn lại nội bộ, cô cứ yên tâm!"

Dứt lời, hắn liền ra hiệu cho đám đàn em cùng rời khỏi.
Diệp Ân lao nhanh đến đỡ Tưởng Doanh ngồi dậy, vỗ vỗ lên má đối phương: "Tưởng Doanh! Cô sao rồi? Tỉnh dậy xem nào!"

Trong cơn mơ màng, Tưởng Doanh yếu ớt mở ra hai mắt.

Vừa trông thấy Diệp Ân, cô liền bật khóc tức tưởi: "Diệp. . . Diệp Ân! Tôi đau quá. . ."

"Đau ở đâu?" Diệp Ân hốt hoảng sờ soạng khắp người Tưởng Doanh, hỏi: "Cô đau ở chỗ nào?"

Tưởng Doanh càng khóc to hơn, nép sát vào lòng Diệp Ân nấc lên từng tiếng.

Thanh âm Khương Nhã Tịnh truyền đến: "Diệp Ân. . ."

Không chậm không trễ, Diệp Ân muốn cấp tốc đưa Tưởng Doanh vào bệnh viện.

Cô vòng tay Tưởng Doanh qua vai mình, cõng cô nhóc trên lưng, sau đó hướng đến Khương Nhã Tịnh, cất giọng vội vã: "Đi thôi. Chúng ta mau đưa cô ấy đến bệnh viện!"

Mọi người cùng ra xe, Châu Lễ tự lái xe về nhà trước. Khương Nhã Tịnh thì đưa Diệp Ân cùng Tưởng Doanh đến bệnh viện.
Ngồi ở hàng ghế sau, Diệp Ân hạ đầu Tưởng tựa lên vai mình vỗ về. Cô nhóc tóc vàng vùi mặt khóc thút thít.

"Diệp Ân. . . tôi đau lắm. . ."

Diệp Ân vòng tay ôm lấy Tưởng Doanh, nhẹ nhàng dỗ dành: "Chút nữa sẽ ổn thôi, sẽ không đau nữa."