Diệp Ân khẽ cười: "Nhã Tịnh muốn thì phải nói gì nào?"
Cô dồn lực lên hai tay, một tay nắn ngực thô bạo hơn, tay còn lại ra ra vào vào không chút tiết chế.
"Hah~. . . em. . . em xấu quá! Diệp Ân~. . . làm ơn. . . tôi muốn em. . . ah. . . ahh~. . . muốn em. . . liếm. . . liếm bên dưới của tôi!"
Vẻ mặt ngây dại của Khương Nhã Tịnh lúc này khiến tâm hồn Diệp Ân điên đảo.
Quyến rũ đến mê người!
Không có gì thứ ở trên đời mang ra so sánh được!
Cực phẩm của tạo hoá!!!
Tâm tư Diệp Ân nóng lên như lửa đốt, râm ran trong lồng ngực một cơn khát dục cuộn trào.
Không chậm không trễ, cô lập tức vùi mặt mình vào địa phương tư mật ngay trước mắt.
Khoảnh khắc đầu lưỡi Diệp Ân vừa chạm đến hạt châu nho nhỏ, Khương Nhã Tịnh ngửa cổ thở mạnh một hơi, hai mắt mờ đục.
"Hah~. . . ấm. . . ấm quá!"
Bàn tay Khương Nhã Tịnh đặt lên đầu Diệp Ân, vuốt ve nhẹ nhàng tựa như đang khuyến khích.
Đầu lưỡi điêu nghệ lướt sóng trên hoa hạch, va đập nhịp nhàng kèm theo cảm giác đê mê từ những ngón tay Diệp Ân mang đến, Khương Nhã Tịnh dần dần chìm vào hoang dại.
Khương Nhã Tịnh há miệng, nỗ lực khắc chế tiếng rên của mình tràn theo từng hơi thở.
Cô yêu thích cảm giác này đến muốn ngất đi. . .
Đặt chân lên vai Diệp Ân, Khương Nhã Tịnh chống nhẹ khuỷu tay, chồm người dậy. Bàn tay cô vẫn vuốt ve trên đỉnh đầu, nhìn đối phương hì hục dưới hạ thân mình mà không khỏi vui sướng.
Nét mặt nồng đậm xuân tình, Khương Nhã Tịnh ngửa cổ ra sau, càng lúc càng sảng khoái đến khó kiềm hãm.
Vật nóng ấm kia càn quét liên tục, cô hưởng thụ cảm giác ấm nóng vây kín hoa hạch của mình. Ba ngón tay Diệp Ân dập mạnh không chút ngừng nghỉ, càng khiến cô mê loạn tâm trí.
Khoái hoạt mãnh liệt như một cơn gió xoáy, cuốn trôi hết mọi lý trí trong cô lúc này.
Cô uốn éo, hai đồi núi nhẹ nhàng rung lắc, toàn thân nóng bức như muốn phát hoả.
Dù làm tình bao nhiêu lần, cảm giác này vẫn luôn rất mới mẻ!
Sung sướng như phóng thẳng lên chín tầng mây, lâng lâng kỳ diệu.
Diệp Ân rút tay, liếm sạch những vệt nước tinh tuý vừa tràn ra khỏi cửa huyệt. Khương Nhã Tịnh cảm nhận được hành động càn rỡ mà thẹn thùng nung chín cả mặt.
"Diệp. . . Diệp Ân! Đừng. . . bẩn lắm!" Cô dồn lực đạo xuống tay, đẩy nhẹ cái đầu nhỏ của Diệp Ân ra khỏi nơi đó.
Diệp Ân chồm đến đè lên người Khương Nhã Tịnh, cô giơ ba ngón tay khoe mẽ trước mặt đối phương, cười đắc ý: "Nhã Tịnh, tay của vệ sĩ có đẹp không?"
Khương Nhã Tịnh: ". . ."
Thật. . . muốn phát điên với người này!
Cô mím môi, hờn dỗi quay mặt sang nơi khác.
Bất ngờ lại nghe thấy tiếng mút mát nho nhỏ, cô liếc mắt nhìn, trông thấy Diệp Ân đang đưa ba ngón tay kia cho vào miệng, thoả sức liếm láp càng khiến cô ngượng đến muốn bốc hoả.
"Diệp Ân! Em. . . em có thôi đi không?" Cô hậm hực bắt lấy tay Diệp Ân hạ xuống.
"Nhã Tịnh ngại sao?" Diệp Ân hôn hôn lên trán Khương Nhã Tịnh, nhếch môi cười: "Lần sau còn dám xem thường tôi nữa không?"
Khương Nhã Tịnh: ". . ."
Ngốc hết chỗ nói!
Cô đã xem thường nữ nhân này bao giờ?
Cô cười trong bất lực, lấy tay kẹp chặt mũi Diệp Ân, dịu giọng oán trách: "Em vì ăn giấm nên muốn giày vò tôi có đúng không?"
Diệp Ân xị mặt xuống, cô dùng trán cọ cọ lên cằm Khương Nhã Tịnh, chu môi nũng nịu: "Cô Khương thiên vị lắm! Rõ ràng là cô xem trọng luật sư hơn vệ sĩ!"
Thoáng chút ấm áp dâng lên trong lòng, Khương Nhã Tịnh gắng sức mở to đôi mắt yếu ớt sau cơn hoan ái kịch liệt.
Thả ra âm thanh mềm mại: "Tôi không thiên vị. Luật sư có thể giúp ích cho tôi, hỗ trợ tôi trong nhiều tình huống."
"Nhưng được phép hành hạ tôi thế này, chỉ có mỗi mình em thôi, cô vệ sĩ!"
-------------//--------
P/s: cả nhà đọc truyện vote giúp mình nhe 🫦 ứ ứ ứ~