Cô Giáo Khương, Cười Lên Đi!

Chương 66: Vệ sĩ có giỏi không nào? (H)



*

Đêm xuống, thời điểm Tưởng Doanh đã ngủ say, bên kia chiếc giường vang lên những âm thanh kiều mị, trầm thấp hổn hển.

"Ah. . . ahh~. . . Diệp. . . Diệp Ân! Nhẹ lại! Em. . . ưm~. . . em. . ."

"Tôi thế nào?" Diệp Ân cười tinh quái, cô nhấp mạnh hai ngón tay, tiến sâu vào bên trong chiếm đoạt mãnh liệt.

Cúi xuống ngậm mút nhuỵ hoa, Diệp Ân dùng lực khá lớn khiến nó sưng đỏ cả lên, nhô cao ngạo nghễ.

Đầu lưỡi trượt từ từ lên xương quai xanh, lên cần cổ trắng sứ, tiếp đến liền di chuyển đến hốc tai liếm láp điên cuồng.

"Nhã Tịnh, vệ sĩ có giỏi không nào?"

Hai bầu ngực ưỡn cong lên, Khương Nhã Tịnh chịu tác động từ hai ngón tay kia mà không khỏi choáng váng.

Diệp Ân quá mức cường hãn!

Quả thật đã không nương tay, bức cô muốn phát điên lên được!

"Diệp. . . Diệp Ân! Nhẹ lại một chút. . . hah~. . . xin. . . xin em đó! Ah. . . ahh~. . ."

Tâm tư bùng lên như ngọn đuốc, Khương Nhã Tịnh co rút người, rên rỉ có chút khổ sở.

Cô choàng tay bấu chặt vai Diệp Ân, huyệt động bị tấn công kịch liệt dẫn đến co thắt dữ dội.

Vẻ mặt thống khoái mê người của Khương Nhã Tịnh lúc này khiến Diệp Ân yêu thích không thôi.

Cô nhịn không được liền tăng nhanh động tác, dập mạnh liên tục vào huyệt động, cảm nhận từng thớt thịt bên trong nảy lên từng hồi.

"Ưm. . . đừng. . . đừng mà! Ah. . . ah. . . ahh~. . . tôi. . . tôi chịu không nổi!"

Diệp Ân dùng tay còn lại nắn mạnh bầu ngực căng tròn, siết thật chặt, dùng ngón cái ấn mạnh lên chóp đỉnh.

"Nhã Tịnh, vệ sĩ làm có tốt không? Có khiến cô thoải mái không?"

"Hah~. . . chết mất! Diệp. . . Diệp Ân! Đừng giày vò. . . tôi nữa. . . ah. . . ahh~. . ."

Khương Nhã Tịnh điên dại rơi vào trầm luân. Cô cảm nhận cơ thể đang dần thích nghi với sự thô bạo này. . .

Rất thoải mái. . . !

"Nói dối!" Diệp Ân cười lên tà mị, cô cúi mặt xuống, áp môi đến cạy mở khuôn miệng Khương Nhã Tịnh, vươn ra đầu lưỡi trêu đùa cùng đối phương.

Hai vật nóng ấm vờn qua vờn lại, tạo nên những âm thanh mê hoặc lòng người.

Mút mát chiếc lưỡi thơm mềm, Diệp Ân vừa rời khỏi nụ hôn liền nói: "Nhã Tịnh rất thích! Rất muốn bị tôi giày vò có đúng không?"

Đầu óc trở nên mê muội, cơ thể của Khương Nhã Tịnh lúc này lại thành thật hơn bao giờ hết.

Dịch lỏng rỉ tràn khỏi cửa huyệt, hai chân cô dang rộng ra, tiếp nhận từng cú thúc thô bạo của đối phương mà không khỏi hưng phấn.

Lý trí dần buông thả. . .

"Ưm. . . thích! Ah. . . ahh~. . . em làm tôi. . . thoải mái lắm! Diệp Ân~. . ."

Cô nâng hai tay sờ lên mặt Diệp Ân, giọng mang theo chút âm khàn pha lẫn trong tiếng thở dồn dập: "Tôi yêu em~. . . ưm. . . yêu cả. . . sự cường hãn của em! Ah. . . ahh~. . . điên. . . điên mất thôi! Em làm tốt quá. . . ah. . . hah~"

Diệp Ân nghe những lời này, trái tim cô như bị thứ gì đó đâm trúng, vô cùng khó thở.

Cô nghiến răng, đáy mắt phủ tràn sương mờ dày đặc.

"Nhã Tịnh, nhấc chân cao lên nào!"

Đỡ hai chân Khương Nhã Tịnh chổng lên cao, Diệp Ân chen thêm ngón tay thứ ba vào huyệt động, tác động càng mạnh mẽ hơn ban nãy.

Tư thế quá mức xấu hổ, nhưng khoái hoạt mang đến lại vô cùng ảo diệu.

Khương Nhã Tịnh cảm nhận rõ rệt từng ngón tay thon dài kia đang cắm sâu vào bên trong.

Mỗi lần Diệp Ân thúc tay thô bạo liền khiến cô điên dại thần trí, xây xẩm quay cuồng.

"Ah~. . . Diệp. . . Diệp Ân~ Ah. . . ahh~. . . thoải mái quá! Tay em. . . sâu quá!"

"Nhã Tịnh có muốn nhiều hơn nữa không? Có thích lưỡi tôi không?" Diệp Ân xoa nắn ngực đối phương, khàn giọng câu dẫn.

"Muốn. . . !" Đôi mắt dần trở nên ướt át, Khương Nhã Tịnh nấc giọng thở gấp: "Tôi muốn. . . muốn lưỡi em! Ah~. . . tôi thích nó! Ah. . . hah~. . ."

Diệp Ân khẽ cười: "Nhã Tịnh muốn thì phải nói gì nào?"

Cô dồn lực lên hai tay, một tay nắn ngực thô bạo hơn, tay còn lại ra ra vào vào không chút tiết chế.

"Hah~. . . em. . . em xấu quá! Diệp Ân~. . . làm ơn. . . tôi muốn em. . . ah. . . ahh~. . . muốn em. . . liếm. . . liếm bên dưới của tôi!"

Vẻ mặt ngây dại của Khương Nhã Tịnh lúc này khiến tâm hồn Diệp Ân điên đảo.

Quyến rũ đến mê người!

Không có gì thứ ở trên đời mang ra so sánh được!

Cực phẩm của tạo hoá!!!

Tâm tư Diệp Ân nóng lên như lửa đốt, râm ran trong lồng ngực một cơn khát dục cuộn trào.

Không chậm không trễ, cô lập tức vùi mặt mình vào địa phương tư mật ngay trước mắt.

Khoảnh khắc đầu lưỡi Diệp Ân vừa chạm đến hạt châu nho nhỏ, Khương Nhã Tịnh ngửa cổ thở mạnh một hơi, hai mắt mờ đục.

"Hah~. . . ấm. . . ấm quá!"

Bàn tay Khương Nhã Tịnh đặt lên đầu Diệp Ân, vuốt ve nhẹ nhàng tựa như đang khuyến khích.

Đầu lưỡi điêu nghệ lướt sóng trên hoa hạch, va đập nhịp nhàng kèm theo cảm giác đê mê từ những ngón tay Diệp Ân mang đến, Khương Nhã Tịnh dần dần chìm vào hoang dại.

"Ah. . . ah. . . ahh~. . . thật. . . thật thoải mái! Bên trong. . . chật quá~. . . ưmm. . . hah~. . . Diệp Ân~. . . thích. . . tôi thích lắm!"

Khương Nhã Tịnh há miệng, nỗ lực khắc chế tiếng rên của mình tràn theo từng hơi thở.

Cô yêu thích cảm giác này đến muốn ngất đi. . .

Đặt chân lên vai Diệp Ân, Khương Nhã Tịnh chống nhẹ khuỷu tay, chồm người dậy. Bàn tay cô vẫn vuốt ve trên đỉnh đầu, nhìn đối phương hì hục dưới hạ thân mình mà không khỏi vui sướng.

Nét mặt nồng đậm xuân tình, Khương Nhã Tịnh ngửa cổ ra sau, càng lúc càng sảng khoái đến khó kiềm hãm.

Vật nóng ấm kia càn quét liên tục, cô hưởng thụ cảm giác ấm nóng vây kín hoa hạch của mình. Ba ngón tay Diệp Ân dập mạnh không chút ngừng nghỉ, càng khiến cô mê loạn tâm trí.

Khoái hoạt mãnh liệt như một cơn gió xoáy, cuốn trôi hết mọi lý trí trong cô lúc này.

Cô uốn éo, hai đồi núi nhẹ nhàng rung lắc, toàn thân nóng bức như muốn phát hoả.

"Điên mất! Ah. . . ahh~. . . Diệp Ân! Chỗ đó. . . sâu nữa. . . tôi sắp. . . ưmm. . . sắp đến rồi!"

Hai chân Khương Nhã Tịnh càng dang rộng hơn, tư thế này như đang muốn mời gọi tất cả sự cuồng bạo khiến Diệp Ân muôn phần kích thích.

Cô gia tốc đầu lưỡi, động tác trên tay thúc mạnh từng cú như muốn nghiền nát người dưới thân, khiến âm thanh rên rỉ như bị xé toạc bên trong cổ họng.

Khương Nhã Tịnh thống khổ thở dốc.

"Ah. . . hah. . . ahh~. . . sâu. . . sâu quá! Em. . . đúng rồi! Chỗ đó. . . ưmm. . . chỗ đó. . . thích lắm! Hah~. . . Diệp Ân~. . ."

Từng ngón tay Khương Nhã Tịnh run rẩy, bám chặt trên đỉnh đầu Diệp Ân. Cô ưỡn cong người, toàn thân co giật khi cơn cao triều đánh tới.

"Thoải. . . thoải mái!!! Ah. . . ahh. . . hahhh~. . ."

Dù làm tình bao nhiêu lần, cảm giác này vẫn luôn rất mới mẻ!

Sung sướng như phóng thẳng lên chín tầng mây, lâng lâng kỳ diệu.

Diệp Ân rút tay, liếm sạch những vệt nước tinh tuý vừa tràn ra khỏi cửa huyệt. Khương Nhã Tịnh cảm nhận được hành động càn rỡ mà thẹn thùng nung chín cả mặt.

"Diệp. . . Diệp Ân! Đừng. . . bẩn lắm!" Cô dồn lực đạo xuống tay, đẩy nhẹ cái đầu nhỏ của Diệp Ân ra khỏi nơi đó.

Diệp Ân chồm đến đè lên người Khương Nhã Tịnh, cô giơ ba ngón tay khoe mẽ trước mặt đối phương, cười đắc ý: "Nhã Tịnh, tay của vệ sĩ có đẹp không?"

Khương Nhã Tịnh: ". . ."

Thật. . . muốn phát điên với người này!

Cô mím môi, hờn dỗi quay mặt sang nơi khác.

Bất ngờ lại nghe thấy tiếng mút mát nho nhỏ, cô liếc mắt nhìn, trông thấy Diệp Ân đang đưa ba ngón tay kia cho vào miệng, thoả sức liếm láp càng khiến cô ngượng đến muốn bốc hoả.

"Diệp Ân! Em. . . em có thôi đi không?" Cô hậm hực bắt lấy tay Diệp Ân hạ xuống.

"Nhã Tịnh ngại sao?" Diệp Ân hôn hôn lên trán Khương Nhã Tịnh, nhếch môi cười: "Lần sau còn dám xem thường tôi nữa không?"

Khương Nhã Tịnh: ". . ."

Ngốc hết chỗ nói!

Cô đã xem thường nữ nhân này bao giờ?

Cô cười trong bất lực, lấy tay kẹp chặt mũi Diệp Ân, dịu giọng oán trách: "Em vì ăn giấm nên muốn giày vò tôi có đúng không?"

Diệp Ân xị mặt xuống, cô dùng trán cọ cọ lên cằm Khương Nhã Tịnh, chu môi nũng nịu: "Cô Khương thiên vị lắm! Rõ ràng là cô xem trọng luật sư hơn vệ sĩ!"

Thoáng chút ấm áp dâng lên trong lòng, Khương Nhã Tịnh gắng sức mở to đôi mắt yếu ớt sau cơn hoan ái kịch liệt.

Thả ra âm thanh mềm mại: "Tôi không thiên vị. Luật sư có thể giúp ích cho tôi, hỗ trợ tôi trong nhiều tình huống."

"Nhưng được phép hành hạ tôi thế này, chỉ có mỗi mình em thôi, cô vệ sĩ!"

-------------//--------

P/s: cả nhà đọc truyện vote giúp mình nhe 🫦 ứ ứ ứ~