Cố Ninh Mẫn búi tóc lên cao, khác hẳn với đêm qua, lúc này cô ăn mặc trông rất thanh nhã.
Một chiếc áo sơ mi trắng thuần phối với quần âu ống suông. Cô đăm đăm ánh mắt thẳng tắp nhìn Diệp Ân, tràn đầy khó hiểu.
Đương nhiên, cô nào dám nghĩ nữ nhân này sẽ đường đột tìm đến mình vì những lời bông đùa của Liễm Văn cùng Chung Giai Kỳ vào đêm qua kia chứ?
Bất quá. . . trong lòng cũng có chút mong mỏi.
Rất nhanh xốc lại tinh thần, cô mời Diệp Ân vào nhà, trao đổi vài câu mới chợt vỡ lẽ. Thật bất ngờ khi nữ vệ sĩ mà cô thuê từ công ty CR chính là Diệp Ân.
Cách đây ít hôm, vì cảm thấy bất an nên Cố Ninh Mẫn nảy ra ý định muốn thuê người bảo vệ. Để thuận tiện cho việc kề cận bên cạnh, cô đã gọi đến công ty CR muốn họ sắp xếp cho mình một nữ vệ sĩ.
Trời xui đất khiến thế nào, nữ vệ sĩ đến ký hợp đồng với cô hôm nay lại là nữ nhân đêm qua đã gieo cho cô cung bậc cảm xúc khác thường. Là một dạng yêu thích nảy mầm trong vô hình, dù chỉ qua lần đầu gặp gỡ.
Ngồi đối diện Cố Ninh Mẫn trên chiếc bàn kính đặt ở phòng khách, Diệp Ân hỏi: "Chị Cố, hoá ra chị đang cần vệ sĩ sao?"
"Phải." Cố Ninh Mẫn chầm chậm đáp: "Cách đây gần một tháng tôi tranh tụng thắng một vụ kiện, có lẽ đã đắc tội với Lôi Tường. Hắn là thiếu gia của tập đoàn Lôi thị."
"Sau khi kết thúc vụ kiện tôi luôn có cảm giác bất an, cứ như có ai đó đang theo dõi mình, khiến tôi ăn ngủ không yên." Cô vừa nói, ánh mắt không giấu được sự lo lắng.
"Ra là vậy." Diệp Ân gật gù, sau đó lại nhìn nhìn Cố Ninh Mẫn, ngượng ngùng nói: "Tôi. . . tôi có cần giới thiệu về bản thân một chút không?"
Cố Ninh Mẫn mỉm cười: "Không cần. Đêm qua tôi đã chứng kiến rồi."
Chỉ với một cú đấm, Diệp Ân liền có thể khiến tên du côn kia xây xẩm mặt mày. Cố Ninh Mẫn làm sao không biết Diệp Ân lợi hại. Bất quá, kể cả khi nữ nhân này không quá mức lợi hại. . . cô đương nhiên vẫn muốn giữ lại ở bên người.
Vì một lý do nào đó chẳng hạn. . . ? Chỉ mình cô biết rõ!
Nghe Cố Ninh Mẫn nói vậy, Diệp Ân liền vào thẳng vấn đề: "Chị Cố, vậy bây giờ chúng ta ký hợp đồng được chứ?"
"Ừm." Cố Ninh Mẫn lấy ra bản hợp đồng đã soạn sẵn, cô đặt lên bàn rồi nói: "Trước nhất, em đừng gọi tôi là chị Cố nữa, cứ gọi tôi Ninh Mẫn là được rồi."
Diệp Ân gật đầu xem như đã hiểu. Cố Ninh Mẫn tiếp tục lấy ra cây bút trao đến tay Diệp Ân: "Đây là bản hợp đồng do tôi biên soạn, trước đó vì không nghĩ người đến là em nên có một số điều khoản khá phức tạp. Em cứ xem xét, điều nào cảm thấy không thích hợp em có thể gạch bỏ."
Diệp Ân nhận lấy bản hợp đồng, những tưởng đơn giản nhưng hoá ra lại có đến năm trang giấy. Cô cẩn thận đọc nhẩm từng chữ, kỳ thật. . . rất phức tạp!
Nào là không được cái này, không được cái kia, hầu hết đều là những quy tắc quá mức khắt khe do Cố Ninh Mẫn đặt ra để phân định rõ ràng thân phận chủ tớ.
Có phải. . . bệnh nghề nghiệp hay không? Các luật sư thường sẽ dài dòng lôi thôi thế này sao?
Quan sát nét mặt co giãn của Diệp Ân, Cố Ninh Mẫn nghĩ đến gì đó liền duỗi tay cầm lấy bản hợp đồng, cô nói: "Chúng ta. . . huỷ bản này đi. Vài hôm nữa tôi sẽ soạn lại bản khác."
"Không sao." Diệp Ân vừa nói, vừa đặt bản hợp đồng lên bàn, dùng bút ký roẹt một loáng 5 trang sau đó trả về tay Cố Ninh Mẫn.
"Những điều khoản chị đưa ra tôi đều có thể thực hiện được. Từ nay tôi sẽ trở thành vệ sĩ riêng của chị." Cô chồm người, đưa tay đến trước mặt nữ nhân đang ngồi phía đối diện. Cố Ninh Mẫn cười ôn hoà, cô phối hợp bắt tay cùng Diệp Ân, xem như mọi thứ đã ký kết xong xuôi, hai người chính thức thiết lập mối quan hệ chủ tớ.
Công việc của Diệp Ân sẽ bắt đầu vào mỗi buổi sáng, cô cần theo sát bên người Cố Ninh Mẫn cho đến khi nữ nhân này trở về nhà an toàn.
Nói tóm gọn một chút, trừ những lúc Cố Ninh Mẫn ở nhà ra thì Diệp Ân phải luôn kề cận như hình với bóng. Cô phải chuyên tâm bảo vệ, tống khứ hết những rủi ro vây quanh thân chủ của mình.
Những ngày tiếp theo trôi qua đối với Diệp Ân cũng không quá khó khăn, duy chỉ có một chuyện khiến cô không được thoải mái.
Đó là một trong những công việc mà cô phải đảm đương, bao gồm luôn cả việc lái xe ô tô mà cô căm ghét nhất!
Thời điểm theo chân Liễm Văn, cô vốn đã được lão đại của mình chỉ dạy rất nhiều thứ, việc lái xe cũng là điều thiết yếu nên không thể tránh khỏi. Tuy nhiên, cô luôn rất bài xích với việc phải ngồi trong cái hộp bé tẹo thế này. . .
Quá mức ngột ngạt!
Cũng vì lẽ đó nên từ trước đến nay cô đều rất ít ngồi xe ô tô, cảm thấy không được dễ chịu.
Ấy vậy mà, hiện tại mỗi ngày cô đều phải dậy thật sớm, cầm lái đưa Cố Ninh Mẫn đến văn phòng làm việc.
Mỗi lần như vậy, chuyến đi thường kéo dài gần 15 phút nhưng cô lại không thể hạ xuống kính xe, khiến hô hấp của cô nặng nề như bị ai bóp chặt.
Cũng may là đến ngày thứ 5, Cố Ninh Mẫn đã tinh ý phát hiện ra điều này.
Trước đó, mặc dù Diệp Ân khó chịu nhưng cô luôn nỗ lực kiềm chế, không để lộ ra mặt nên Cố Ninh Mẫn không biết cũng là chuyện đương nhiên.
Nhưng trớ trêu thay, Cố Ninh Mẫn vì tính chất công việc nên đi lại khá nhiều nơi, khiến Diệp Ân ngồi trong xe cả ngày cũng ngột ngạt đến chịu không nổi. Thời điểm quan sát nét mặt xanh xao của Diệp Ân, cùng với tiếng thở nặng nề khiến Cố Ninh Mẫn không khỏi lo lắng.
"Diệp Ân. Em sao vậy? Nếu cảm thấy không ổn thì về nhà nghỉ ngơi đi, tôi đưa em về có được không?" Cố Ninh Mẫn ngồi bên ghế phụ nhìn sang, mi tâm khẽ nhíu lại.
Đến lúc này, Diệp Ân đã nhịn đến mặt xanh môi tái, cô chịu không nổi liền hạ hai bên kính xuống, tấp xe vào lề thở ra hồng hộc.
"Xin lỗi. . ." Đến khi bình ổn trở lại, cô xoay mặt nhìn Cố Ninh Mẫn, nhỏ giọng áy náy: "Tôi. . . thật ra tôi không quen ngồi xe. Thường tôi đi xe rất dễ bị ngộp, thường phải hạ cửa kính mới cảm thấy ổn hơn một chút. . ."
Hai hàng lông mày càng nhíu chặt hơn, giọng điệu Cố Ninh Mẫn có chút không vui: "Suốt mấy ngày nay em đều chịu đựng thế này sao?"
Cô tự hỏi, rõ ràng những ngày vừa qua cô đều đối xử với Diệp Ân rất tốt. Không hiểu sao nữ nhân này vẫn dè dặt như vậy. . . ? Diệp Ân cười gượng gạo: "Trong hợp đồng có nêu rõ. . . chị không thích khói bụi ở bên ngoài không phải sao? Tôi sợ hạ kính xe xuống sẽ khiến chị không được thoải mái."
Cố Ninh Mẫn: ". . ."
Quả thật là như vậy. . . !
Cô ghét nhất chính là tiếng còi xe, cũng rất ghét khi hít phải mớ khói bụi lung tung ở bên ngoài.
Rất bẩn!
Mím môi nhìn Diệp Ân, Cố Ninh Mẫn quở trách: "Đừng nghĩ đến bản hợp đồng đó nữa, xé nháp nó đi. Sau này em khó chịu điều gì thì phải nói với tôi, được chứ? Kể từ bây giờ em cứ hạ kính xe thoải mái, tôi không sao."
Diệp Ân gật nhẹ đầu, sau đó tiếp tục cho xe chạy.
Cố Ninh Mẫn thỉnh thoảng nhìn sang Diệp Ân, cảm thấy nét mặt đối phương đã khá hơn đôi chút mới an tâm dời đi ánh mắt.
"Ninh Mẫn." Diệp Ân nghĩ đến một chuyện liền hỏi: "Phiên toà ngày mai chị sẽ nắm được bao nhiêu phần thắng?" Ngày mai chính là thời điểm diễn ra phiên toà thứ hai, Cố Ninh Mẫn sẽ đứng ở vai trò luật sư biện hộ, giúp Liễm Văn cùng Chung Giai Kỳ thoát khỏi cáo buộc do phía Khương Nhã Tịnh đưa ra.
"Không thể nói trước được. Vì luật sư Nghiêm cũng không phải tầm thường." Cố Ninh Mẫn nói rồi lại nghiêng mặt nhìn Diệp Ân: "Mọi thứ còn phải trông cậy vào em. Chỉ cần em trả lời đúng theo những lời tôi đã căn dặn, Liễm Văn cùng Chung Giai Kỳ sẽ có nhiều cơ hội hơn."