Cô Giáo Khương, Cười Lên Đi!

Chương 93: Đến nhà tôi



Sau khi cúp máy, đại não Diệp Ân vẫn còn quanh quẩn trong những câu nói của Liễm Văn.

Cô trầm lắng thở dài. Cảm giác sự hiểu biết của bản thân về Khương Nhã Tịnh càng lúc càng mờ nhạt.

Hoặc cũng có thể cô chưa bao giờ hiểu được một chút gì về nữ nhân của mình. . . !

Bất quá, điều cô lo lắng nhất vẫn là an nguy của Khương Nhã Tịnh. Vô luận mục đích tiếp cận Nhậm Phú Cường là gì, nhưng chuyện này khó tránh khỏi những hiểm hoạ đang chờ sẵn ở phía trước.

Nghĩ đến thôi cũng đủ khiến cô nặng lòng!

Chiều hôm đó, Diệp Ân lái xe đưa Cố Ninh Mẫn về nhà. Nhưng lần này không được bình yên như những lần trước, kẻ theo dõi muốn tấn công Cố Ninh Mẫn hôm nay đã hành động.

Thời điểm cửa xe hai bên mở ra, Diệp Ân cùng Cố Ninh Mẫn vừa bước xuống liền trông thấy một kẻ lạ mặt hung hãn lao đến. Tình huống diễn ra quá bất ngờ, Diệp Ân sửng sốt khi nhìn thấy hắn cầm con dao sắc nhọn chém loạn xạ về phía Cố Ninh Mẫn.

Cấp tốc phóng lên nóc xe, Diệp Ân từ bên trái ngay lập tức đã lộn nhào qua bên phải tung một cước đạp thẳng vào ngực hắn.

Trong lúc Cố Ninh Mẫn còn hoảng hốt chưa hiểu chuyện gì, Diệp Ân vội kéo tay cô luật sư nép ra sau lưng cách mình một khoảng.

Tên lạ mặt vừa đứng vững trở lại liền lao đến với tốc độ khá nhanh, hắn siết chặt con dao trong tay, hung hăng chém ngang chém dọc vài nhát.

Diệp Ân lùi dần từng bước, cô tránh né có chút chật vật, mặc dù đã rất cẩn thận nhưng vẫn bị chém một nhát sượt ngang qua ngực, lệch dưới xương quai xanh một chút.

Máu rơi nhỏ giọt.

"Diệp. . . Diệp Ân!" Cố Ninh Mẫn cả kinh.

Vừa thấy Cố Ninh Mẫn có ý định tiến đến, Diệp Ân ra sức hét to: "Đứng yên đó, đừng lại gần đây!" Bước chân Cố Ninh Mẫn khựng lại, cô nhíu mày lo lắng, quan sát tình hình mà không khỏi run sợ.

Nhân lúc hắn sơ hở, Diệp Ân liền chụp lại cổ tay của hắn, bẻ quặp ra phía sau, giật mạnh cùi chỏ vào bả vai làm rơi con dao xuống đất.

Cô bóp chặt cổ hắn ném mạnh vào tường, xoay người lại đá tạt một cú siêu lực tung thẳng vào mặt hắn.

"Bốp!!!"

"Aiii! Mẹ. . . mẹ kiếp!!!"

Hắn lảo đảo, bước đi có chút chuệnh choạng. Vừa nhổ ra một bãi nước bọt pha lẫn màu máu, hắn dứt khoát xoay lưng, bỏ chạy thục mạng.

Diệp Ân nhấp mũi chân, vừa định đuổi theo lập tức bị Cố Ninh Mẫn nắm tay kéo lại: "Nguy hiểm lắm. Đừng đuổi theo!"

Nghiêng người nhìn Cố Ninh Mẫn, Diệp Ân đứng thẳng người thở ra một hơi, cô hỏi: "Chị sao rồi? Có bị thương chỗ nào không?"

"Tôi không sao. Diệp Ân, em chảy máu nhiều quá. . ." Cố Ninh Mẫn nhìn chăm chăm vết thương, cả gương mặt không giấu được lo lắng. Đến lúc này mới cảm giác có chút đau rát, Diệp Ân nhăn mặt, cúi xuống nhìn vị trí vết thương bên ngực trái của mình.

Trên áo xuất hiện một vết rách không quá dài, nhưng có vẻ khá sâu, máu rỉ không ngừng.

"Lên nhà tôi đi, tôi giúp em khử trùng vết thương trước, tránh để bị nhiễm trùng."

Cố Ninh Mẫn kéo tay Diệp Ân, cả hai bước vội vào thang máy, rất nhanh đã đến tầng lầu thứ 10.

Sau khi đặt chân vào nhà, Cố Ninh Mẫn để Diệp Ân ngồi trên ghế sofa ở phòng khách, còn bản thân thì chạy đến tủ thuốc lấy ra một số vật dụng.

Thời điểm ngồi bên cạnh Diệp Ân, Cố Ninh Mẫn quan sát tỉ mỉ vết thương, lại ngước mắt nhìn vẻ mặt Diệp Ân lúc này, cô hỏi: "Có đau lắm không?"

Mặc dù khá đau, nhưng đây cũng không phải lần đầu Diệp Ân trải qua những chuyện này.

Cô đáp: "Không sao. Vẫn còn chịu được." "Xem ra em chịu đau rất tốt." Cố Ninh Mẫn mỉm cười: "Được rồi. Kéo áo thấp xuống một chút, để tôi giúp em bôi thuốc."

Nhận thấy Diệp Ân không mảy may nhúc nhích, Cố Ninh Mẫn bật cười: "Sao vậy? Em ngại sao?"

Kỳ thật, Diệp Ân thật sự không quen với vấn đề này. Dù chỉ là để lộ một chút da thịt cô cũng cảm thấy không thoải mái.

"Tôi. . . để tôi vào phòng tắm tự làm được rồi." Diệp Ân cười gượng gạo.

"Không được đâu." Cố Ninh Mẫn không đồng tình: "Tôi giúp em sẽ tốt hơn. Vết thương sâu như vậy, nên xử lý cẩn thận một chút."

Diệp Ân đành miễn cưỡng mở ra hai chiếc khuy áo, vì vết thương ở gần sát vị trí xương quai xanh nên vừa hạ cổ áo xuống đến bả vai, Cố Ninh Mẫn đã có thể nhìn thấy.

Vết thương tuy rất ngắn nhưng lại khá sâu, chỉ nhìn thôi cũng làm Cố Ninh Mẫn dâng lên cảm giác khó chịu. Cô dùng cây pen kẹp bông gòn, lau sạch các vệt máu bám chặt xung quanh miệng vết thương. Tiếp đến liền khử trùng rồi băng bó lại cẩn thận.

Tuy nói bản thân chịu đau rất tốt nhưng vì tác dụng gây rát của thuốc khử trùng khiến Diệp Ân tuôn đầy mồ hôi trên trán. Mãi đến khi mọi thứ xong xuôi, cô mới thở phào nhẹ nhõm.

Kéo lại cổ áo cho ngay ngắn, Diệp Ân hướng đến Cố Ninh Mẫn dặn dò: "Tôi về đây. Chị nhớ chốt cửa cẩn thận, cảm thấy không ổn lập tức gọi cho tôi."

"Được rồi." Cố Ninh Mẫn nói: "Ở yên trong nhà sẽ không sao đâu. An ninh nơi này cũng không tệ."

Cô ngưng mắt nhìn Diệp Ân, mỉm cười chân thành: "Cảm ơn em. Lúc nãy thật sự rất nguy hiểm."

Diệp Ân khoát tay, cười đáp lại: "Bảo vệ chị là trách nhiệm của tôi, không cần cảm ơn."

Hai người ngồi trao đổi thêm về kẻ lạ mặt khi nãy, Cố Ninh Mẫn không ngờ tên thiếu gia kia lại căm ghét cô đến mức này. Đứng trước sự tình đã chuyển biến nghiêm trọng, Cố Ninh Mẫn quyết định ngày mai sẽ nhờ phía cảnh sát can thiệp, không để bản thân sống trong nguy hiểm thế này mãi được.

Tạm biệt Cố Ninh Mẫn, Diệp Ân rời khỏi căn hộ, cô trở ra xe chuẩn bị quay về nhà của mình.

Còn chưa kịp khởi động xe, bất ngờ tiếng chuông điện thoại reo lên, cô nhìn màn hình lập tức trợn ngược hai mắt.

"Lão bà" đang gọi đến. . . thiếu chút nữa tim cô nhảy vọt ra bên ngoài.

Không tránh khỏi cảm giác hồi hộp, cô lặp đi lặp lại động tác hít sâu rồi thở ra. Sau khi ổn định tâm tình mới bắt máy.

Giọng nói từ đầu dây bên kia truyền đến: "Diệp Ân. Em đang ở đâu?!"

Tên tay sai của Khương Nhã Tịnh. . . chắc chắn đã báo cáo sự tình vừa rồi cho chủ nhân của hắn.

Mặc dù không nhìn thấy mặt, nhưng chỉ thông qua giọng điệu này Diệp Ân có thể tưởng tượng được vẻ mặt khẩn trương của Khương Nhã Tịnh. Bất giác lại ấm lòng.

"Tôi đang. . ." Cô ngẫm nghĩ gì đó, khoé môi lại nâng lên: "Tôi đang ở nhà Cố Ninh Mẫn."

Đầu dây bên kia rơi vào tĩnh lặng.

Diệp Ân ngả lưng lên ghế, rũ mắt chờ xem Khương Nhã Tịnh tiếp theo sẽ nói gì.

Rất lâu sau đó Khương Nhã Tịnh mới lên tiếng: "Đến nhà tôi."

Chất giọng nhẹ nhàng, không nghe rõ tâm trạng.

Diệp Ân không thể đoán được nữ nhân kia đang nghĩ gì.

"Không được. Cô ấy vừa bị tấn công, hiện tại vẫn còn rất hoảng sợ." Diệp Ân viện cớ từ chối, nhưng đâu đó lại mang theo ý tứ thăm dò.

Ánh mắt Khương Nhã Tịnh tối sầm lại.

Cô "hừ" lạnh: "Mặc kệ cô ta. Không liên quan đến tôi."

Cắn nhẹ vành môi, Diệp Ân lộ ra ý cười nhợt nhạt, giọng nói vẫn thản nhiên như cũ: "Nhưng liên quan đến tôi. Tôi là vệ sĩ riêng của cô ấy, có trách nhiệm phải bảo vệ cô ấy." "Em làm vệ sĩ cũng có tâm quá rồi. Muốn ngủ qua đêm ở đó, leo hẳn lên giường cô ta để bảo vệ luôn sao?" Khương Nhã Tịnh cười đầy trào phúng.

Diệp Ân không đáp, chỉ giữ yên lặng.

Từ ánh mắt cho đến vẻ mặt cô lúc này đều trầm xuống, nhưng khoé môi lại tản ra ý cười.

"Đến hay không thì tuỳ em." Khương Nhã Tịnh híp mắt, gằn giọng: "Nhưng nếu em không đến, thì đừng trách tôi vô tình."

Diệp Ân: ". . ."

Khương tiểu thư, cô lại đe doạ tôi có đúng không. . . ?