Cô Giáo Ở Nhà Tôi

Chương 65: Nếu là em



Phàm là mỗi khi làm việc Hân đều rất nghiêm túc, điện thoại của cô lúc nào cũng ở chế độ rung, tin nhắn đến thường cô không đọc mà để đến giờ nghỉ mới đọc và trả lời, vậy nên chẳng ai có thể làm phiền cô lúc cô đang làm việc. Cho đến một ngày đang làm việc thì điện thoại rung liên hồi, cô theo thói quen đưa mắt nhìn sang là ai gọi, nếu là đối tác cô sẽ nghe, nhưng khi nhìn sang màn hình điện thoại tim cô chợt nhảy lên một nhịp, là hồi hộp, chưa bao giờ cô nghĩ chị sẽ chủ động gọi cho mình.

Trên điện thoại hiện một chữ "Dung"

Cái tên Dung có thể đối với người khác chẳng có gì đặc biệt, nhưng đối với Hân, cái tên này sao lại trở nên thân thương đến thế, khiến cô chẳng thể nào trở nên bình thường được. Cố nén lại vẻ ngượng ngập của mình, Hân nói: "Alo, em nghe."


"Chị về Sài Gòn rồi, tối nay sẽ đi hát..."

Còn nhớ lời hứa khi trở về Sài Gòn đi hát trở lại nhất định sẽ gọi Hân, vậy nên Dung giữ lời mà gọi cho em ấy, vốn người mà nàng gọi nhiều nhất là Hương, ngoại trừ Hương ra nàng cũng không ưa gọi điện cho ai khác, khi nói chuyện với Hân bất giác nàng lại ngượng.

"Chị hát lịch như thế nào?"

"Ba năm bảy chủ nhật." Dung chọn hát nhiều hơn một chút, một tuần kiếm tầm một triệu mấy để cho hai người các nàng chi tiêu dư dả hơn chút.

Hân không hỏi vì sao chị ấy lại chọn hát nhiều như thế, trong lòng cô thầm biết lý do vì sao như thế.

Nhìn lịch trên bàn làm việc, tối nay cô có hẹn...

"Chị tắt máy nhé?"

"Ừm, bye bye."

Đây là lần đầu tiên chị gọi cho cô, cũng là lần đầu tiên chị đi hát trở lại, cô ngẫm nghĩ một chút rồi nhắn tin xin lỗi bạn mình vì đã hủy hẹn. Bạn cô trách mắng cô vài câu vô thưởng vô phạt, cuối cùng cũng thả cho cô tự do một đêm.


Tối đó chị hát lại, giọng của chị thanh thoát hệt như tiếng thiên thần văng vẳng ở bên tai cô, cô tự hỏi nếu chị giảng bài liệu có còn giọng nói thiên thần như thế này? Hay là biến thành một tiến sĩ chuyên gây mê học sinh? Có lẽ chưa có học sinh nào biết đến chất giọng của chị khi hát tuyệt đến thế nào, à, mà không, chẳng phải Hương từng là học sinh của chị sao?

Trong lòng Hân ngập tràn suy nghĩ, những ngày gần đây cô toàn suy nghĩ về chị, tất cả đều xoay quanh chị hệt như hành tinh vây quanh mặt trời.

Với cô, chị vốn mỹ lệ như vậy, quyến rũ như vậy.

Sau khi chị hát xong có đi đến chỗ cô ngồi, hai người nói chuyện một chút. Cô được chị ngồi kế mà tim bất giác đập vội hơn, hồi hộp còn hơn lần đầu tiên được giao hạng mục mới. Cô để ý chị vừa nói chuyện vừa nhìn điện thoại, lúc này cô mới ngờ ra thì ra chị tìm đại một chỗ mà ngồi để chờ cho người yêu đến đón.


Cô thấy buồn, nỗi buồn chẳng biết nói thế nào cho chị hiểu.

Điện thoại trên bàn của chị reo, chị vui vẻ cầm một túi ni lông nhỏ lên, vẫy vẫy tay chào tạm biệt cô rồi chạy nhanh ra ngoài cổng. Sao chị lại vui đến vậy? Chẳng phải trên người chị lúc nào cũng phảng phất nét u buồn, mệt mỏi sao? Tại sao cô lại thấy ánh mắt của chị ánh lên một niềm hạnh phúc mãnh liệt, nụ cười thật tươi, tươi đến độ muốn lòa đi đôi mắt cô.

Từ cử chỉ của chị cô có thể thấy chị vui đến chừng nào khi người yêu đón đúng giờ, đó là một hành động đơn giản cũng khiến chị hạnh phúc đến vậy. Bất giác Hân ganh tị với Hương, vì em ấy quá hạnh phúc vì có được chị.

Khi thấy Dung mở cửa đi ra khỏi quán cà phê, nụ cười trên môi Hương ngày càng nở rộ, cô nghiêng người lấy nón bảo hiểm mình treo trên xe ban nãy ra, đợi chị đứng gần mình để đội lên cho chị. Chị rất ngoan ngoãn cúi đầu xuống để cô đội, vì chị rất ngoan nên cô còn hôn lên má chị một cái như một phần thưởng.
"Nay em đi làm mệt không?" Chị leo lên xe ôm lấy eo cô, cảm giác làm một tài xế có người ôm thật chặt như vậy rất tốt, mềm mềm ấm ấm, Hương thích nhất là được chị vòng tay ôm mình khi đang chạy xe như lúc này.

"Không mệt tí nào."

"Chị Ngọc có làm bánh bông lan trứng muối, một cái cho em, một cái cho chị. Một lát về nhà mình ăn nha?"

Hương nhìn thấy hai cái bánh bông lan trứng muối nhỏ nhỏ xinh xinh treo trên xe, cô cười: "Em không thích ăn bánh bông lan trứng muối lắm."

Giọng của Dung buồn ngay lập tức, còn định dùng bánh bồi bổ em ấy thêm một chút vào buổi tối, vậy mà em ấy thẳng thừng nói không thích ăn như thế. Nàng ngả đầu vào vai Hương, hơi buồn, cạ cạ chiếc mũi cao của mình vào bả vai của Hương trong vô thức.

"Sao vậy?"

Dung lắc lắc đầu, từ động tác trên vai mà Hương đoán chị ấy lắc đầu.
"Chị còn tưởng em thích ăn bánh bông lan trứng muối, mà em không thích, chị thì muốn ăn với em."

Nàng thừa biết Hương sẽ nhường cho nàng ăn, nhưng mà có tới tận hai chiếc bánh, không phải vợ chồng là phải cùng nhau phân hưởng sao? Nàng muốn cùng em ấy sẻ chia hết mọi thứ trên đời này. Nghe em ấy dùng cớ không thích để từ chối, Dung giả buồn giả giận.

"Vậy mình ăn chung với nhau, đừng buồn em nha."

Dung vui vẻ ngồi thẳng người, nàng chuyển sang gác cằm lên vai Hương, vui vui vẻ vẻ hiện ra hẳn trong lời nói: "Vậy về nhà mình ăn, chị hâm lại cơm ban trưa hai đứa mình ăn tối nha."

"Ăn như vậy sẽ mập đó."

Mập... nhắc đến mập làm Dung hơi sợ, nàng đưa tay sờ sờ dưới bụng mình để xem đã có mỡ hay chưa, phát hiện quả thật có một ít mỡ, dạo gần đây nàng ăn uống ngon miệng hơn, lại có tình yêu nên không thể không mập sương sương thêm được.
"Chị có mập lắm không?"

Hương vội vã trả lời: "Không, chị không có mập, em đang nói em ăn nữa em sẽ mập, em mập thêm hai kí rồi đó."

"Nhưng em phải ăn chứ, không được nhịn, người em vàng vọt xanh xao lắm rồi."

"Em đen mà, không có vàng vọt."

Dung ngập ngừng: "Nếu chị mập hơn tí nữa Hương còn thương chị không?"

"Không hề, chị là người của em, cho dù mập ốm thấp cao gì em cũng thích."

Đúng là như vậy, người ta khi yêu nhau thường sẽ nói ra những lời thiên trường địa cửu như vậy. Tuy rằng nhưng lời nói ngọt ngào này không có giá trị tham chiếu trong tương lai nhưng cũng thành công trong việc dỗ dành nàng yên tâm. Ai có thể không vui khi nghe người mình yêu khen ngợi mình, nói lời yêu thương mình. Dung là người trần mắt thịt, nàng rất hạnh phúc khi nghe Hương nói yêu mình.

"Chị cũng yêu em, cho dù là bệnh tật hay khỏe mạnh, giàu có hay nghèo khổ gì chị cũng yêu. Từ nay về sau chị là bạn đồng hành của em, không chỉ là người yêu, là vợ, mà còn là bạn đời, cùng em chia sớt mọi thứ."
"Em hạnh phúc lắm."

Hương nắm lấy bàn tay của Dung ở trước bụng mình, xoa xoa bàn tay hơi gầy gầy của chị, dịu dàng cho chị biết rằng cô rất nâng niu chị, yêu thương chị. Chẳng biết kiếp trước cô đã tu như thế nào mới có thể gặp được chị, được chị yêu thương như bây giờ.

Nếu đã có duyên ở bên nhau kiếp này, Hương nguyện một đời một kiếp bầu bạn bên chị, vì nếu có thể dùng được nhiều kiếp hơn để bồi đắp cho tình cảm mà chị bỏ ra, cô cũng nguyện bỏ hết tất cả mọi thân phận mình có thể có mà yêu chị.