Ngày Hương đi tái khám vô tình Dung thấy Hân cũng xét nghiệm tại khoa này, cũng là bệnh gan, trong lúc đó phút chốc Dung như vỡ òa ra... Là em ấy, người không cho tiết lộ danh tính nhưng lại nằm trong mối quan hệ gần với bệnh nhân... Nàng thừ người cả ngày, ngay cả Hương nói gì nàng cũng không trở về thực tại được, khi đi dạy nàng cũng không còn tập trung, nàng muốn giả vờ lờ đi để tiếp tục sống nhưng mà nàng không lờ được. Tại sao em ấy dám đánh đổi vì Hương như vậy, vì sao có thể cho đi một phần thân thể của mình nhưng lại không đòi hỏi bất cứ chuyện gì?
Tại sao lại như thế?
Nhịn mãi nhịn mãi, cuối cùng Dung cũng đi tìm Hân để hỏi cho ra lẽ mọi chuyện, nếu em ấy cần nàng bù đắp nàng sẽ bù đắp cho em ấy như lời nàng hứa với bác của Hương ngày đó. Nàng từng hứa một tháng làm bao nhiêu tiền đều sẽ đưa cho bác ấy một nửa, muốn nàng xem như người thân nàng cũng xem, phụng dưỡng cho đến khi mất đi mới thôi. Nay Hân là người hiến gan cho người nàng thương, nàng cũng không thể nào vờ như không biết.
"Em mơ cũng không mơ được có ngày chị tới." Hân cười trêu, gương mặt vẫn rất tươi tắn. Đúng thật là chưa bao giờ cô mơ có một ngày chị đến nhà mình, chị chịu cho cô đến nhà chị mỗi khi cô muốn đã là quá tốt với cô rồi.
"Có gì mà mơ, mời gia đình chị sang ăn tiệc gia đình chị vẫn qua mà." Dung cũng cười đáp lại Hân, hai người cùng nhau đi vào bên trong nhà.
Đường đi được lót bằng sỏi trắng, khi đi lại không có cảm giác gồ ghề, mặc dù đã đi khá xa cây hoa sứ trước nhà nàng vẫn ngửi được mùi của chúng, rất thơm, thơm đến nao lòng.
"Em ở đây một mình?"
"Em ở một mình"
Nhà cô có tất cả những thứ một gia đình trung lưu có, muốn bao nhiêu tiện nghi có bấy nhiêu tiện nghi, chỉ thiếu duy nhất một bà chủ nhà. Nếu chị yêu cô thì đây chính là tổ uyên ương của hai người, chỉ cần nghĩ đến mỗi tối được kề cận bên chị, cùng nhau đọc sách, xem phim, cùng nhau nói chuyện, chỉ cần nghĩ thôi Hân đã thấy vô cùng viên mãn.
Chỉ tiếc là chị không hề yêu cô.
"Mấy hôm nay chị đi hát mà không thấy em, bệnh hả?"
Dung ngồi xuống ghế sô pha, lời nói bên môi ngập ngừng không biết phải mở lời ra thế nào, đành phải hỏi thăm một câu nhạt nhẽo như thế.
Dung ôm ly nước lọc trong tay, gương mặt có hơi đăm chiêu, suy nghĩ được một lúc lại đưa ly nước lên môi uống.
"Chị cám ơn em vì tháng nào cũng mua vật dụng cho bé Thương, em làm vậy hoài chị ngại lắm."
"Lý do chị đến ngày hôm nay là vì chuyện này hả? Nếu là chuyện này thì chị đừng bận tâm, em muốn lo cho bé Thương thôi, em không có ý gì đâu."
Thật ra lý do đến đây cũng không phải vì bé Thương, nàng chấp nhận chuyện Hân lo cho bé Thương từ khi em ấy mang đồ đến lần đầu tiên rồi. Ngày xưa nàng là một người vô công bất thụ lộc, nhưng Hân lại không cho phép nàng lại như thế nữa, nhất quyết bảo với nàng rằng em ấy phải làm chuyện này, còn bảo là đây là một chuyện duy nhất em ấy có thể làm cho nàng. Nàng mủi lòng, cuối cùng là để cho em ấy tháng nào cũng đến.
Lý do chủ yếu của nàng đến ngày hôm nay là vì lá gan không hoàn chỉnh bên trong người Hân, thứ em ấy cắt đi để giúp cho Hương sống tiếp, nàng thật sự muốn hỏi về chuyện này.
"Hân..." Dung liếm môi mình để làm dịu đôi môi như khô khốc kia, nàng nâng ly nước lên uống một ngụm, lấy hết dũng khí để nói hoàn chỉnh một câu, "Em đem gan của mình cho Hương sao em không nói?"
Hân cứng đờ người, làm sao chị biết được chuyện này? Bác sĩ tuyệt đối không đem tình trạng bệnh tật của cô ra kể cho người khác, mẹ cô càng không nói chuyện với Dung, vậy tại sao chị ấy có thể biết được...
"Sao chị biết?"
Dung buông ly nước xuống bàn, thì ra là thật, thì ra là em ấy hiến gan để cứu Hương thật...
"Chị nợ em nhiều quá, Hân ơi, chị làm sao trả được hết cho em đây?" Dung nói nhưng mà nước mắt lại rơi, đối với ân nhân cứu mạng Hương trong lòng vô cùng cảm kích, chính em ấy cứu Hương, cứu cuộc đời sắp tận của nàng, khiến cho hai người còn sống và có bé Thương, nàng nợ em ấy cả cuộc đời của mình, nàng nghĩ món nợ này trả mãi cũng chẳng hết.
Hân thấy nước mắt người mình thương rơi mà xót không thôi, nhưng cô lại không dám đưa tay lên lau đi nước mắt cho chị, cũng không dám ôm chị vào lòng mà vỗ về, cô không có đủ tư cách để làm chuyện vốn dĩ của Hương làm. Cô chỉ có thể trơ người ra mà nhìn nước mắt chị rơi, căng tai ra mà nghe tiếng chị khóc, lòng cô đau như ai cắt ai đâm, đau đớn lan rộng ra như biển lớn.
"Chị phải làm sao để đền đáp được ân nghĩa của em đây?" Dung lau đi nước mắt trên má mình, quật cường nói, mặc dù trong lòng nàng biết có trả cũng không bằng lá gan lành lặn ban đầu của Hân, cũng không trả được cuộc sống hoàn hảo của em ấy.
Hân đưa ly nước sang cho chị ra hiệu cho chị uống thêm, cô im lặng, bầu không khí yên lặng bao trùm lấy hai người.
"Chị..."
Dung ngẩng mặt mình lên nhìn Hân, trong đáy mắt đầy sự chua xót.
"Chị có thể hứa với em một chuyện không?"
Dung gật đầu, bây giờ em ấy có muốn mười chuyện nàng cũng không từ chối, nàng biết tính của Hân nhất định sẽ không yêu cầu điều gì quá đáng.
"Em biết chị không tin có kiếp sau..." Hân mỉm cười, "Nhưng chị có thể hứa với em kiếp sau sẽ yêu em được không? Em chỉ cần lời hứa này của chị thôi, như vậy là quá đủ với em rồi..."
Dung hơi ngẩn người trước lời nói này của Hân, nàng không tin vào kiếp sau là thật, nhưng nếu có kiếp sau nàng cũng muốn yêu Hương...
"Không sao đâu." Hân cười khì ra vẻ như chuyện này không có gì đáng nói, thấy nét mặt nghiêm trọng của chị khiến cô cũng hiểu ra được phần nào, chị đúng là không muốn rời xa người ta cho dù là ở kiếp sau.
Nhưng trong lúc đó đột nhiên chị là xòe ngón út của tay phải ra trước mặt cô, cô ngơ ngẩn nhìn chị mà không hiểu chị đang muốn làm gì.
"Chị hứa với em... nếu chuyện này là chuyện em muốn chị làm, kiếp sau chị sẽ yêu em..."
Câu hứa không có thật này là tâm nguyện của Hân, cô đưa tay mình ra móc vào tay chị, lòng thầm mong mình mau chết đi, để kiếp sau sẽ được ở bên chị đường đường chính chính.
—
P.s: Ăn mừng 100k lượt đọc nà, tối nay hoàn truyện nha cả nhà.