"Đừng để kết quả trị liệu của tôi với cậu thành công cốc, bình tĩnh lại một chút. Phải bình tĩnh lại. Có nhớ túi thuốc ở nhà cậu không? Vẫn còn chứ? Được rồi... Hôm trước tôi nhìn thấy một vỉ thuốc an thần gây ngủ liều cao... Là vỉ thuốc đã bị uống sắp hết ấy. Sau khi bình tĩnh lại cậu uống một viên đi, chỉ một viên thôi. Ngủ một giấc tỉnh dậy sẽ ổn."
"Thuốc an thần liều cao? Túi thuốc..."
Úc Nam Doanh ngập ngừng lặp lại lời cô, bàn tay run rẩy vươn ra đỡ lấy cạnh bàn, loạng choạng đứng dậy khỏi sofa. Tâm trí hắn không còn suy nghĩ được điều gì nhưng lại nhớ man mán túi thuốc của Thẩm Nguy vẫn còn ở trên xe, vì vậy trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, Úc Nam Doanh một tay cầm điện thoại, một tay lần mò trong bóng tối vụng về tìm kiếm lối ra, khó khăn bước từng bước rời khỏi căn nhà... Cơ hồ là trốn thoát, là vùng vẫy, là gắng gượng hết sức để tìm một con đường dẫn hắn ra ngoài ánh sáng, ra khỏi căn phòng bí bách ngột ngạt làm hắn sắp sửa phát điên này.
Loạng choạng một lúc mới đi được tới gần chiếc xe thể thao màu đen đỗ tuỳ tiện trong sân, gấp rút vươn ra nắm chặt tay nắm cửa, đợi đến khi Úc Nam Doanh ngồi yên vị trên ghế lái, trán hắn đã rịn một tầng mồ hôi lạnh, trái tim dưới lồng ngực cũng không kiểm soát được mà đập từng nhịp điên cuồng. "Úc Nam Doanh? Úc Nam Doanh?"
"Tôi... Tìm thấy thuốc rồi."
"Được, cậu mau bình tĩnh lại, bình tĩnh rồi uống vào một viên đi. Còn nhớ không? Cách tôi dạy cậu áp chế bản thân đấy? Tôi hiện tại không ở bên cạnh giúp cậu được, cậu cũng phải cố gắng bảo vệ mình. Nhớ, đừng để cả quá trình trị liệu trở thành công cốc."
"Tôi biết rồi... Chị có việc thì mau đi đi. Tôi tự mình... Làm được."
"Tốt. Tôi xong việc sẽ nhắn tin cho cậu, cậu không trả lời tin nhắn thì thôi, nếu còn tỉnh táo nhớ gọi điện thoại báo cho tôi biết nhớ không?"
Úc Nam Doanh trấn tĩnh bản thân hít vào thật sâu, thở ra một hơi thật dài, mỏi mệt đáp lời người phụ nữ ở đầu dây bên kia, đợi người nọ dặn dò hắn rất nhiều chuyện cần làm, nhắc nhở đi nhắc nhở lại với hắn bằng bất cứ giá nào cũng phải cố gắng vượt qua khó khăn đêm nay, vượt qua cơn mất kiểm soát gần như áp chế cả thể xác lẫn tinh thần hắn mới có thể ngăn cho công sức trị liệu của bọn họ đổ sông đổ biển.
Người nọ mặc dù không hiểu vì sao đang yên đang lành Úc Nam Doanh lại thành ra nông nỗi này, chuyện kinh hồn bạt vía gì có thể tác động đến hắn, tầm ảnh hưởng lớn tới mức nào mới có thể khiến một người đang trong trạng thái hồi phục tinh thần lại đột nhiên suy sụp đến phát rồ phát điên. Tuy vậy, cô vẫn không tìm cách chất vấn tra hỏi hắn, một phần là bởi đợt hội thảo quan trọng sắp sửa khai mạc, một phần còn là vì... Có lẽ cô biết người duy nhất đủ khả năng làm Úc Nam Doanh không giữ được bình tĩnh chỉ có một mà thôi.
Người đó không phải mẹ kế của hắn - người đứng đầu tập đoàn Úc thị, phu nhân Tống Tuyên Nhung thì có thể là ai đây?
Sau khi cuộc điện thoại kết thúc, Úc Nam Doanh vội vã lục tung túi thuốc của Thẩm Nguy, rối rắm mãi mới lấy ra được một viên an thần gây ngủ theo miêu tả của người kia... Nắm chặt viên thuốc trong tay như nắm lấy sợi rơm cứu mạng cuối cùng, hắn không uống ngay chỉ bần thần nhìn chằm chằm nó một hồi, nhìn đến bần thần, nhìn tới mức ánh mắt bắt đầu dại ra, tâm trí rối bời dần dần trở nên trống rỗng vô định.
Trong xe không có nước, hắn ngẩng đầu nhìn khoảng không tối tăm mù mịt bao trùm lấy gian nhà rộng lớn nhưng lại không có bóng ai, quan sát rất lâu, chẳng biết nghĩ gì trong đầu, ngay sau đó Úc Nam Doanh không nói hai lời liền đưa viên thuốc đến bên môi, cứ thế chẳng ngần ngại mà trực tiếp nuốt xuống bụng...
Đúng...
Hắn không cần nước, cũng không muốn đi tìm nước, trực tiếp uống viên thuốc đắng kia.
Vị đắng rất nhanh đã tràn ngập khoang miệng, kéo dài tới tận sâu trong thanh quản, nghẹn mãi ở nơi ấy không chịu trôi đi, hắn khổ sở nếm vị thuốc nồng nặc còn vươn xung quanh khoé môi, rồi lại khổ sở tống thứ đắng chát kia xuống dạ dày. Uống thuốc khan không cần dùng nước... Không có nước, thuốc rất dễ bị mắc kẹt gây tổn thương cho nhiều bộ phận khác trong cơ thể... Hắn biết, nhưng hắn cũng không muốn bản thân lại một lần nữa mờ mịt, lại một lần nữa rơi vào bóng tối, cô đơn đến phát cuồng, khó chịu đến phát điên...
Không có ai đem nước cho hắn, sẽ không còn ai vì hắn đau đớn, vì hắn khổ sở thương tâm mà xuất hiện ở nơi vắng vẻ này. Căn nhà kia rộng lớn đến mấy cũng chỉ có lạnh lẽo cùng cô quạnh vây lấy nhau mà thôi, người duy nhất tình nguyện đem tới trước mặt hắn một ly nước nóng sưởi ấm tận đáy lòng cũng bị hắn làm cho thương tổn quá nhiều lần, làm cho thân xác lẫn tinh thần mệt mỏi rã rời, tuyệt vọng rã rời mà đi rồi...
Vì vậy, người đàn ông gần ba mươi tuổi cứ thế ngồi trong xe thở dốc khó khăn, nếm trải cảm giác lần đầu tiên trong suốt mấy năm kiên trì trị liệu qua, uống lại một viên thuốc an thần liều cao, tận lực nuốt khan, không dùng đến nước.
Lần đầu tiên sau khi trưởng thành, sợ hãi bóng tối trong chính ngôi nhà của mình, sợ hãi không gian rộng lớn nhưng không có bất kì ai, sợ hãi cô độc vây lấy thể xác lẫn tâm can, cắn nuốt bản thân đến độ không còn sức tàn để phản kháng.
Cũng là lần đầu tiên trong suốt bốn năm hôn nhân dài đằng đẵng kia, Úc Nam Doanh trải qua cô đơn Thẩm Nguy từng chịu, nếm qua loại thuốc đắng chát Thẩm Nguy từng dùng, gồng mình đối mặt với một đêm "bất tỉnh" Thẩm Nguy từng gượng ép bản thân phải vượt qua...