Nhìn thấy cô bất tỉnh trên giường, tay thì rướm máu còn cổ và mặt còn hằn lại dấu vân tay. Gương mặt Doãn Mặt Nhiên tối sầm lại, hắn trực tiếp bế cô lên chiếc trực thăng.
Giọng đầy sát khí ra lệnh “Mau quay về”.
Thiên Dực không nói gì, hắn chỉ hắn giọng 1 cái sau đó liền điều khiển chiếc trực thăng bay lên không trung.
Lâu lâu hắn lại đưa mắt nhìn người phụ nữ hôn mê đang gối đầu trên đùi mình, sát khí trên người hắn toả ra càng nặng hơn. Khiến Thiên Dực có chút bất an, người phụ nữ trong lòng hắn thì không có chút phản ứng nào….
————
“Cô ấy bị sao?”. Doãn Mặc Nhiên giọng đầy lạnh lùng vang lên cùng ánh mắt đầy nộ khí nhìn Mộc Khiết.
Tuy cô có vẻ không thích Sở Tư nhưng dưới ánh nhìn đầy sát khí của Doãn Mặc Nhiên, cô không thích tự nhiên cũng sẽ phải thích…
Mộc Khiết đan hai tay vào nhau tựa vào tường “Thuốc mê… nhưng liều này rất mạnh, bằng 3,4 viên của GHB và tác dụng phụ mang lại nhiều rủi ro về mặt tinh thần, còn vết thương trên tay cô ấy qua chẩn đoán thì chỉ là vết cắt sâu do dao thôi”.
Sau khi nghe xong mặt hắn toả ra đầy tia sát khí, ánh mắt địa ngục lạnh lẽo của hắn nhìn chăm chăm về một phía “Ở đây canh cô ấy, tôi đi xử lý chút việc”.
**
Bên dưới một tầng hầm, xung quanh tối đen chỉ le lói vài ánh đèn vàng trên tường hắc ra. Doãn Mặc Nhiên ngồi trên ghế, ngón tay mảnh khảnh của hắn chạm vào ly rượu vang bên tay rồi trực tiếp ném mạnh xuống sàn.
Bên cạnh anh là Đại Hắc và Thiên Dực,
Tiểu Bạch bị trói hai tay treo lên, người chi chít vết roi.
“Tôi giao cho cậu một nhiệm vụ đơn giản là bảo vệ cô ấy, xem cậu đã làm ra trò gì rồi?”. Giọng nói anh tuy nhẹ nhàng nhưng lại mang theo chút sự phẫn nộ.
“Làm không tròn việc đáng bị phạt!”. Nói xong hắn liền quay người đi bỏ lại Tiểu Bạch ở đó.
Tiểu Bạch và Đại Hắc như hai thái cực hoàn toàn khác nhau, nếu như Đại Hắc là người thích bạo lực đánh nhau thì Tiểu Bạch sẽ là người ít nói, khi làm nhiệm vụ cũng tránh mức thương vong nhất có thể. Nhưng một khi hắn xuống tay cũng tàn nhẫn hơn Đại Hắc ngàn vạn lần… Đại Hắc và Tiểu Bạch được Doãn Mặc Nhiên cứu trong một lần giao dịch ở Pháp, vì biết ơn nên cả hai quyết định đi theo phò tá cho hắn.
Doãn Mặc Nhiên quay lại căn phòng nơi Sở Tư đang nằm, hắn nhẹ nhàng mở cửa không tạo ra tiếng động. Nhìn thấy Sở Tư nằm mê man bất động trên giường, cặp chân mày hắn nhíu lại. Hắn khẽ bước đến ngồi cạnh giường nhìn cô chằm chằm, ánh mắt của hắn bây giờ không có chút phẫn nộ, cũng không có tia sát khí nào. Chỉ đơn giản là ngắm nhìn người phụ nữ trước mặt.
“Lão đại, đã có kết quả rồi. Liều lượng thuốc khá mạnh gây ảnh hưởng tinh thần, cộng thêm việc có nhiều dấu vết tác động vật lý trên người có lẽ đã xảy ra xô xát. Người yếu đuối như cô ấy chắc chắn sẽ không chịu được nên khi tỉnh dậy ít nhiều gì sẽ bị kích động mà làm loạn nghiêm trọng hơn có thể sẽ bị mất trí nhớ trong thời gian ngắn”. Mộc Khiết từ tốn đi đến cạnh giường, cô đeo bao tay vào rồi lấy ra ống tiêm trực tiếp tiêm thẳng vào tay Sở Tư.
Mộc Khiết từng học y, cô cũng từng làm việc ở bệnh viện lớn nên kinh nghiệm ít nhiều gì cũng giỏi hơn mấy tên đầu đạn chỉ biết cầm súng ở đây.
“Tìm ra kẻ chủ mưu chưa?”. Doãn Mặc Nhiên trầm giọng.
Mộc Khiết tháo bao tay vứt vào thùng rác bên cạnh từ tốn “Chuyện này anh phải hỏi Thiên Dực, tôi làm sao biết được”.
Hắn trầm mặc nhìn Sở Tư, cặp chân mày có chút nhíu lại. Cũng vì anh mà cô ấy mới ra nông nỗi này! Doãn Mặc Nhiên thầm trách bản thân.
“Anh mau ra ngoài, tôi phải lau người thay đồ cho cô ấy rồi”. Mộc Khiết cầm lấy khăn nhúng vào thau nước ấm trên đầu tủ, với lương tâm bác sĩ của cô không cho phép cô bỏ mặc bệnh nhân!
Doãn Mặc Nhiên thở dài một cái rồi bước ra ngoài.
Thiên Dực chán nản ngồi trên ghế sofa ngoài sảnh phòng khách, tay cầm khối gỗ hình trụ đưa lên trước mặt như đang khám phá gì đó từ khối gỗ này. Nghe tiếng bước chân của Doãn Mặc Nhiên hắn liền vứt khối gỗ qua một bên ngồi thẳng người.
“Lão đại, không có vấn đề gì chứ?”.
Doãn Mặc Nhiên không trả lời, hắn đi đến bên ghế sofa đối diện Thiên Dực lười biếng ngồi dựa vào khẽ lắc đầu.
Nhìn biểu cảm của anh Thiên Dực cũng ngầm hiểu gì đó, hắn trực tiếp vào thẳng vấn đề.
“Là bọn người của Ed, bây giờ bọn chúng bắt đầu ra tay rồi. Mục tiêu của bọn chúng là cô Sở Tư nhưng chỉ cho uống một liều thuốc mê mạnh, chắc chắn vẫn còn trò hay chưa bày”. Hắn ngắt lời một chút rồi nói tiếp “Bây giờ sự an toàn của cô Sở Tư e rằng…”.
Doãn Mặc Nhiên cũng sớm đã đoán được chuyện này do Ed bày ra, nhưng lần này hắn không trực tiếp nhắm vào anh mà nhắm vào những người xung quanh anh….