Có Lẽ Yêu Mất Rồi

Chương 25: Giống Ai Đó



Quản gia như nhớ ra gì đó liền nói nhanh “À đúng rồi, càng nhìn cô tôi càng thấy giống với một người”.

Bà nhíu mày suy nghĩ một lúc mới nhớ ra “cô càng nhìn lại càng thấy giống tiểu thư Bạch”.

“Là ai vậy?”. Sở Tư có chút ngây người nhìn quản gia, bà chỉ khẽ lắc đầu “chuyện cũ rồi, tôi cũng không dám nhắc lại”.

Lúc này bên ngoài cửa chính truyền đến tiếng bước chân và ngân nga của Tư Hạo, hắn ung dung bước vào trong. Trông biểu cảm có vẻ như đang có chuyện gì đó vui.

“Tư thiếu về rồi sao? Cậu ăn gì không để tôi kêu đầu bếp làm cho cậu”. Quản gia kính cẩn cúi đầu lên tiếng thu hút sự chú ý của Tư Hạo.

Hắn dừng bước trước của phòng ăn nhìn vào bên trong vội lên tiếng “Đã ăn tối rồi sao? Vậy Doãn Mặc Nhiên đâu?”.

“Hình như vừa ra ngoài rồi, trông có vẻ gấp lắm”. Sở Tư đứng từ phía bếp nói vọng ra, ngữ khí của cô cũng rất nhàn rỗi.

Vừa nhìn thấy cô Tư Hạo như gặp ma quỷ giật nảy mình “cô là ai? Sao có thể vào đây được?!”.

Sở Tư có hơi khó hiểu nhìn hắn “tại sao tôi không thể?”.

“Từ trước đến giờ ngoại trừ người làm và Mộc Khiết là phụ nữ ra thì chưa người phụ nữ nào dám hay có thể bước chân vào cánh cửa này?!!”.



“Vậy tôi chính là ngoại lệ”. Sở Tư vẫn giữ nguyên ngữ khí bình tĩnh.

“Cái này…!!! Cô chắc chắn là người chuyển giới!?”.

Sở Tư giật nảy mình, mắt trợn tròn giận dữ nhìn Tư Hạo, đột nhiên từ đâu ra lại chui ra tên bất lịch sự như thế này??

“Tôi thấy hình như tôi cũng chẳng phải ngoại lệ đầu tiên đứng ở đây, quản gia càng không phải”. Sở Tư hít thở sâu lấy lại bình tĩnh tiếp tục cúi gầm mặt rửa vài cái dĩa.

Tư Hạo tức đến mức lắp bắp không nói thành lời, trực tiếp đi đến cạnh Sở Tư.

“Cô giỏi lắm, cô có biết tôi là ai không?”.

Sở Tư thản nhiên tráng lại dĩa dính đầy xà phòng rồi để sang một bên khẽ lên tiếng “cháu trai ngoan, ăn gì nói để đầu bếp còn làm cho”.

Tư Hạo khẽ nghiêng đầu tặc lưỡi 1 cái “nhan sắc cô cũng đâu tệ đến vậy, sao miệng lưỡi cô…!!”.

“Cảm ơn lời khen của Tư thiếu”. Sở Tư rửa xong dĩa cũng quay người đi, không đoái hoài gì đến Tư Hạo khiến hắn tức điên.

———-

Hàng xe của Doãn Mặc Nhiên lưu thông trên đường cao tốc vắng, đi trước anh là 5 chiếc xe và theo sau là 5 chiếc xe. Chạy được một lúc liền rẽ vào con đường mòn nhỏ dẫn ra ngoại ô cách xa lòng thành phố tấp nập, chạy được một lúc thì lại rẽ vào đường của một thị trấn nhỏ.



Sau đó lại rẽ vào một con đường mòn dẫn đến căn nhà hoang tàn ở bìa thị trấn.

Bên trong trống rỗng chỉ có một chiếc bàn gỗ tròn và 2 chiếc ghế gỗ, bên trong đã có người ngồi chờ sẵng. Có vẻ như là đang đợi Doãn Mặc Nhiên, đợi anh vừa bước vào trong người của hắn liền đóng sầm cửa giương súng chĩa vào hắn.

Doãn Mặc Nhiên không những không sợ mà còn ung dung đi đến kéo ghế ngồi xuống “Đây là cách chào đón khách quý của lão Tạ sao?”.

Lão Tạ vẻ mặt đầy cảnh giác nhìn Doãn Mặc Nhiên, cảm thấy bản thân đã an toàn liền ra hiệu cho người hạ súng xuống.

“Tôi biết ngài Doãn đây không thích giao dịch những thứ gây nghiện này, nhưng bây giờ mấy thứ này đang đáng giá. Hay anh thử suy nghĩ chút lợi nhuận đôi bên, tôi có thể giao dịch trên đất của anh. Anh liền nhận được tiền lợi nhuận bên tôi”.

Đáp lại ông ta chỉ là câu nói lạnh lùng của Doãn Mặc Nhiên “Tôi không hợp tác với mấy kẻ nghiện”.

Quãng thời gian Doãn Mặc nhiên bên Mỹ đã khiến cho mấy kể như lão Tạ tự tung tự tác ở trên đất của anh, bây giờ quay về chắc chắn phải dọn cỏ sạch gốc. Không chừa một mầm mống, dù anh không phải người tốt đẹp gì nhưng tuyệt đối không nghiện ngập hay tiếp tay cho mấy kẻ đó.

“Ngài Doãn, bây giờ anh cắt đường cơm của anh em tôi như vậy có phải là không đúng đạo lắm không?”. Lão Tạ gương mặt đầy giả tạo nịnh bợ cười tươi nhìn Doãn Mặc Nhiên.

“Chén cơm này của ông có hay không đều không liên quan đến tôi”. Nói xong hắn đứng dậy chỉnh áo quần chỉnh tề rồi đi về phía cửa.

Đợi đến khi hắn lên xe đi khuất lão Tạ liền gọi cho ai đó “đi rồi, bắt đầu hành động đi”.