Triệu Yến với vẻ ngoài giản dị, khuôn mặt cũng chỉ đánh son đơn giản nhưng lại có sức hút đặc biệt, vừa bước vào thì liền nhận được toàn bộ sự chú ý của mọi người
"Cô gái kia là tiểu thư nhà nào vậy? Trông đẹp quá"
"Dáng vóc và thần thái cũng rất hoàn hảo nha"
Dù được chú ý nhưng cô cũng không quá bận tâm, nhanh chóng bước đến bàn ăn mà Lục Thiên đặt sẵn, anh vui mừng đón chào cô, vội vàng đứng dậy kéo ghế thể hiện sự ga lăng
"Em ngồi đi"
"Cảm ơn"
"Xin hỏi cô dùng gì?". Phục vụ lịch sự đặt menu xuống bàn
"Cho tôi 1 ly Cappucchino"
"Em không ăn gì sao?"
"Em có chút việc bận nên lát sẽ ăn sau"
"Ừm...Anh sắp phải qua Úc để quản lí chi nhánh bên đó. Trước khi đi anh có vài chuyện muốn nói với em"
"Anh nói đi, em nghe đây"
"Tiểu Yến, em biết không, lúc còn nhỏ khi em sang nhà anh chơi, hình ảnh bé nhỏ, tinh nghịch của em khiến anh cảm thấy thích thú. Nhưng chuyện khiến anh ấn tượng nhất về em là hình ảnh nữ sinh Triệu Yến cao cao tại thượng đứng trên bục tuyên dương của trường nhận bằng quốc tế của Cambridge. Hình ảnh đó đã khắc sâu vào tâm trí anh đến tận bây giờ. Triệu Yến, anh thích em! Làm bạn gái anh được không?"
Triệu Yến im lặng nghe anh nói hết, trong lòng cô cảm thấy bế tắc không biết xử sự sao cho đúng, dù gì Lục Thiên cũng là một người anh thân thiết của cô. Lục Thiên cũng im lặng chờ đợi câu trả lời từ cô
"Nếu em chưa muốn thì anh có thể đợi"
"Anh không cần đợi"
"Ý của em là?". Lúc Thiên chau mày đợi cô nói tiếp
"Em đã có người mình yêu và anh ấy cũng rất yêu em"
"Người đó là ai?". Lục Thiên tỏ vẻ kinh ngạc trước câu trả lời của cô, chỉ mới 4 tháng ngắn ngủi mà cô đã tìm được ý trung nhân
"Là Trương Chấn-Chủ tịch của Trương thị"
"Vậy sao? Nếu em đã tìm được người em yêu, anh cũng nên bỏ cuộc và chúc phúc cho hai người"
"A Thiên, em xin lỗi. Tình cảm của anh dành cho em, em sẽ luôn ghi nhớ. Nhưng thật sự em không thể đáp lại, từ trước tới nay em luôn coi anh là anh trai của mình thôi"
"Anh hiểu"
"Vậy em đi trước. Tạm biệt"
Nói xong cô cầm túi xách đi thẳng ra cửa, lúc đi còn thanh toán cả bàn ăn. Lục Thiên nhìn theo bóng lưng xinh đẹp của cô, chỉ bên bên kia đường là Trương Chấn có vẻ đang chờ đợi dựa người vào chiếc xe sang trọng; lát sau thì thấy Triệu Yến vui vẻ chạy đến ôm chầm lấy hắn rồi hai người với nét mặt hớn hở ngồi vào xe lái đi.
Lục Thiên nhìn cảnh tượng này thì trong lòng dâng lên cảm giác mất mát, chua xót. Người con gái anh yêu thầm 5 năm qua thì ra bây giờ đã là hoa có chủ, muốn níu kéo cũng không được.