Ở nơi cách kho vũ khí của bang Đại Long khoảng chừng 500m, thuộc hạ của Tạ Việt Bân và Jordan lái những chiếc xe Jeep hung hăng muốn tiến tới đánh chiếm kho vũ khí nhưng chưa tới nơi đã bị một đoàn xe Cadillac khoảng chừng 20 chiếc của Triệu Yến chặn lại, tên cầm đầu phe địch hung hăng bước ra nói
"Chó ngoan không chặn đường"
Nghe xong câu này, Hải Nghiên và Hạo Thành ngồi trong xe nổi cơn bực tức, định bước ra ngoài tính sổ thì bị Triệu Yến ngăn lại
"Ngồi im! Để tôi dọn đường trước"
Nói rồi cô tao nhã bước xuống xe, trên mặt đầy vẻ kiêu ngạo và nguy hiểm, nhìn thẳng mặt tên cầm đầu cười khẩy nói
"Chó ngoan thì không chặn đường, nhưng chúng tôi là người không phải chó"
"Vậy khôn hồn thì né ra cho bọn tao làm việc". Tên cầm đầu thấy gương mặt kiêu ngạo và lời nói thách thức của cô thì tức giận nói
"Không có ai ngu mà né đường để người khác làm việc hại đến lợi ích của mình cả"
Khi nói câu này, cô nở một nụ cười nhẹ khiến tên cầm đầu cảm thấy lạnh sống lưng, hắn ta chưa nói câu tiếp theo đã bị Triệu Yến bắn vào ngay giữa yết hầu làm hắn chết ngay tại chỗ. Nghe tiếng súng, tất cả mọi người đều từ trong xe bước ra, Triệu Yến quan sát tình hình rồi lên tiếng nói, lúc này đội tiếp viện cũng đã đến đông đủ
"Đó là kết cục cho những kẻ tỏ vẻ ngạo mạn không đúng người. Bây giờ trước khi nổ súng thì các người hãy nhìn xung quanh đi, dù cho các người có đông nhưng lực lượng vẫn yếu hơn ta. Một khi nổ súng đồng nghĩa với việc bắt đầu đầu cuộc chiến mà các người không bao giờ thắng. Theo luật hắc đạo, diệt cỏ phải diệt tận gốc, kể cả diệt luôn gia đình của các người. Tên Tạ Việt Bân và Jordan chưa bao giờ có ơn gì với các người, vậy mà hôm nay các người phải bỏ mạng vì hắn, có khi người nhà các người cũng sẽ chịu chung số phận của các người. Các người thấy bỏ mạng như vậy có đáng không? Hãy suy nghĩ kĩ trước khi ấn cò"
Đám thuộc hạ của Tạ Việt Bân và Jordan nghe cô nói thì trên mặt hiện lên vẻ do dự, bọn họ nhìn nhau một lát rồi tất cả đều quyết định bỏ súng xuống
"Chúng tôi đã suy nghĩ kĩ, chúng tôi xin đầu hàng"
"Tốt! Sau này các người có thể gia nhập vào Đại Long, có phước cùng hưởng, có họa cùng chia. Kể cả gia đình của các người cũng đảm bảo tuyệt đối an toàn"
"Cảm ơn thủ lĩnh"
"Hai chữ "thủ lĩnh" này các người nên dành cho lão đại của Đại Long-Trương Chấn"
"Rõ"
Nói xong Triệu Yến xoa xoa cổ tay rồi giao nhiệm vụ cho mọi người
"GIẢI quyết cái xác này, làm hậu sự tốt một chút"
"Dạ"
"Hạo Thành, dẫn đường cho bọn họ về tổng bộ của Đại Long làm lễ nhập bang. Sau đó cùng Hạo Hiên đến Trương thị gặp tôi"
"Tuân lệnh"
Cô giao nhiệm vụ xong thì nhanh chóng lên xe cùng Hải Nghiên quay về Trương thị. Sau khi cô rời đi thì mọi người trong Đại Long nhìn theo chiếc xe của cô bằng ánh mắt vô cùng ngưỡng mộ, ngoài lão đại của họ ra thì họ chưa từng ngưỡng mộ ai như vậy. Đây là lần đầu tiên họ thấy một người phụ nữ có bản lĩnh đến vậy, có thể giải quyết mọi việc trong yên bình, không làm cho quân ta bị mất mát một thứ gì.