Hai chữ vô cùng quen thuộc, thế nhưng được thanh âm yêu kiều và quyến rũ của Khúc Tâm Nhi nói ra lại xa lạ khó nói.
Hoắc Liệt nghe Khúc Tâm Nhu gọi tên mình mà trái tim giật mình ngây ngẩy, giống như hơi bia cuộn trào.
Hơn nữa hơi thở nóng bỏng và hổn hển của Khúc Tâm Nhu quanh quẩn bên người Hoắc Liệt, giống như móng vuốt mèo đang cào trên người anh.
Tâm tư của Hoắc Liệt bị quyến rũ trôi lơ lửng, nhưng điều anh muốn nghe không chỉ có vậy.
"Gọi anh là A Liệt." Hoắc Liệt ra mệnh lệnh mới.
Ở trong quân đội, biệt hiệu của Hoắc Liệt là 087, con số này chính là tên của anh. Ở Cục cảnh sát, mọi người gọi anh là Đội trưởng hoặc Lão đại.
A Liệt, xưng hô này chỉ có mẹ anh mới gọi. Nhưng đã rất nhiều năm rồi, chưa từng có ai gọi anh như vậy nữa.
Cách xưng hô này phủ đầy bụi ở nơi sâu thẳm trong ký ức Hoắc Liệt, ngay cả chính anh cũng sắp quên mất. Nhưng vào lúc này ở trong đầu anh hiện lên thật rõ ràng.
Trong lúc này, ngón tay của Hoắc Liệt vẫn không dừng động tác chơi đùa tiểu huy*t của Khúc Tâm Nhu.
"A..."
Khúc Tâm Nhu lại khẽ rên một tiếng. Suy nghĩ của cô lúc này rất rối loạn, cô không thể đáp lời Hoắc Liệt.
Hoắc Liệt không thể nghe được đáp án anh muốn nghe, bởi vậy không hài lòng. Ngón tay thon dài của anh kéo quần lót thành sợi dây thừng nhỏ, rồi dùng nó cọ xát thật mạnh vào hoa huy*t của Khúc Tâm Nhu, đặc biệt là vị trí âm đ.ế hơi hơi nhô lên. ——
"A... Đau..." Phần bên trong bắp đùi Khúc Tâm Nhu run lên, cô đứng chân trần trên thảm, hai chân mềm nhũn đứng không vững.
"Gọi anh là A Liệt." Trong giọng nói Hoắc Liệt mang theo ý vị cảnh cáo. Đôi mắt đen híp lại, lóe lên một tia sáng nguy hiểm. Anh giống như một con mãnh thú án binh bất động chờ thời cơ vồ lấy con mồi.
Khúc Tâm Nhu đối với chuyện của thế giới bên ngoài vẫn luôn ngây thơ mờ mịt, đầu óc của cô trắng xóa như một mảnh sương mù dày đặc. Suy nghĩ của cô không thể thông suốt nhưng cô rất nhạy bén với tính khí của Hoắc Liệt.
Hoắc Liệt chính là một con sư tử tính khí nóng nảy. Khi anh phẫn nộ thì rất đáng sợ, anh sẽ có dáng vẻ giống như một ác quỷ. Nhưng mặc dù tức giận thì anh rất dễ lấy lòng. Chỉ cần người khác nói vài câu thì anh sẽ nhụt chí và thu hồi móng vuốt, anh sẽ không để bụng gì cả.
Tuy nhiên khi lời nói của Hoắc Liệt đơn giản, ánh mắt hơi nheo lại, hơi thở vững vàng, thoạt nhìn không có gì khác biệt với lúc bình thường. Chỉ là khi này dưới đáy mắt đen như mực của anh âm trầm, đây là lúc sự tức giận của anh chân chính bắt đầu, cả người anh tỏa ra hơi thở nguy hiểm.
Khúc Tâm Nhu tuyệt đối không dám trêu chọc một Hoắc Liệt như vậy, huống chi đầu ngón tay của người đàn ông vẫn còn đang d*m loạn ở trong hoa huy*t của cô.
"A... A Liệt..." Khúc Tâm Nhu run rẩy, cô dùng thanh âm nũng nịu nói ra hai chữ mà Hoắc Liệt muốn nghe nhất.
Khóe môi Hoắc Liệt giật giật, anh thu hồi sự giận dữ nhưng ánh mắt anh vẫn theo dõi nhất cử nhất động của Khúc Tâm Nhu, anh nói: “Không cho phép cắn môi, thu hồi hàm răng lại. Gọi lại một lần nữa cho anh.”
Khúc Tâm Nhu bởi vì ức chế tiếng rên rỉ nên hàm răng trắng tinh cắn chặt môi dưới, sắp cắn ra máu.
Nếu như lời ban đầu của Hoắc Liệt là mệnh lệnh bắt buộc phải tuân theo thì lời nói tiếp sau đó của anh, ngữ điệu đã biến hóa, giống như đang dụ dỗ Khúc Tâm Nhu.
Hoắc Liệt dụ dỗ Khúc Tâm Nhu mở môi ra, dõng dạc gọi tên của anh. "...A Liệt..."
Đôi mắt Khúc Tâm Nhu bất tri bất giác nheo lại như con mèo nhỏ, lông mi dày của cô hơi run, trái tim cô nhanh chóng đập "Thình thịch".
Hoắc Liệt có chút hài lòng, nhưng động tác tay của anh vẫn không ngừng. Mặc dù những ngón tay của anh mới chỉ tiến vào cô một lần, tuy nhiên quen cửa quen nẻo tách hai bên hoa môi ra.
Chất lỏng bôi trơn chảy từ bên trong tiểu huy*t của Khúc Tâm Nhu ra, những ngón tay Hoắc Liệt thuận lợi thâm nhập sâu vào trong.
"A... Ưm..." Cả người Khúc Tâm Nhu tê dại, đôi tay cô túm chặt cổ tay phải của Hoắc Liệt. Cô có thể cảm nhận rõ ràng từng động tác của anh, trong cơ thể cô dâng trào một luồng nhiệt nóng bỏng: "A... A Liệt... A Liệt..."
Không cần mệnh lệnh của Hoắc Liệt nữa, Khúc Tâm Nhu vẫn vô thức lẩm bẩm tên của anh.
So với danh xưng ‘Chủ nhân’, cô thích cách gọi này hơn… A Liệt.
Hoắc Liệt nghe thanh âm kiều mỵ khe khẽ bên tai, trái tim anh cảm thấy mỹ mãn. Tuy nhiên cơ thể anh đang giãy giụa giữa ranh giới lý trí và tình dục. Côn th*t to cứng giữa hai chân anh đứng thẳng, ngẩng cao đầu giống như khẩu pháo đại bác, nguồn nhiệt nóng bỏng cũng từ quần lót tỏa ra.
"A... A a... Ưm ư... A Liệt... Anh... Anh..." Khúc Tâm Nhu thở hổn hển, cô muốn nói chuyện, bởi vì cái loại cảm giác quen thuộc một lần nữa xuất hiện trong cơ thể cô. Có một chất lỏng sền sệt đang từ bên trong tiểu huy*t của cô chảy ra ngoài.
Đầu ngón tay của Hoắc Liệt ướt đẫm, d*m dịch theo ngón tay anh chảy xuống dưới đất.
"Muốn nói cái gì, không được kìm nén, nói hết ra đi. Nếu em không nói thì làm sao anh phân biệt được?” Hoắc Liệt cố ý nhắc đến vấn đề Khúc Tâm Nhu đang để ý nhất ở trong lòng vào hiện tại.
"Chảy ra... Có cái gì từ bên trong chảy ra..."
"Cái gì bên trong bên ngoài, đó là tiểu bức của em. Lặp lại lần nữa, từ nơi nào chảy ra."
"Có cái gì... Từ... Từ bên trong tiểu bức chảy ra..." "Tiểu bức của ai, em vẫn chưa nói rõ ràng."
"Em... Tiểu bức của em... Hức... Nhẹ một chút... Đừng moi... Quá sâu... Quá sâu... Ưm..." Khúc Tâm Nhu vừa rên rỉ vừa kháng cự. Mặt cô đỏ bừng giống như quả táo trong lễ Giáng sinh.
Không khí xung quanh Khúc Tâm Nhu tựa như đang bị thiêu đốt, da thịt khắp cơ thể cô đều bị hơ nóng bởi nguồn nhiệt lượng nóng bỏng.
Khúc Tâm Nhu bây giờ so với lúc cô tỉnh táo thì càng ngoan ngoãn, càng nghe lời hơn. Hoắc Liệt nói cái gì thì cô làm cái đó. Hơn nữa lý trí của cô rối loạn, thậm chí cô cũng không hiểu bản thân rốt cuộc đang nói cái gì.
Cái gì tiểu bức, cái gì quá sâu, nếu khi Khúc Tâm Nhu tỉnh táo lại, chắc cô sẽ phát hiện mọi việc phát sinh ngày hôm nay đều đáng ngờ.
D*m thủy chảy ra càng ngày càng nhiều, trong không khí có thêm mùi hương tanh tanh ngượng ngùng.
Hoắc Liệt chun mũi ngửi thử. Mùi hương cũng khiến anh quyến luyến giống như tiểu huy*t mê hồn của Khúc Tâm Nhu. Anh cảm thấy rất thơm và ngọt, ham muốn của anh ngày một nhiều hơn.