Từ chỗ sâu nhất trong cổ họng của Khúc Tâm Nhu phát ra tiếng rên rỉ, nhưng toàn bộ tiếng rên của cô bị đôi môi mỏng của Hoắc Liệt lấp kín để ngăn chặn. Cô nhận lấy sự chấn động trong im lặng.
Cơ thể Khúc Tâm Nhu co giật và run rẩy. Thật nóng…
Bên ngoài hoa huy*t truyền đến nhiệt độ nóng bỏng, độ nóng này kích thích vách tường bên trong hoa kính co rút liên tục. Từ trong cơ thể Khúc Tâm Nhu chảy ra càng nhiều chất lỏng sền sệt ướt nhẹp, toàn bộ chất lỏng tưới lên côn th*t của Hoắc Liệt.
Cảm giác nóng bỏng này theo một cách tự nhiên cũng truyền tới người Hoắc Liệt, cơ thể cao lớn của anh cũng run rẩy theo.
Một mặt, Thẩm Liệt hôn sâu hơn, anh tuyệt đối không để cho Khúc Tâm Nhu phát ra tiếng rên nào. Mặt khác anh bắt đầu đong đưa phần thân dưới, côn th*t di chuyển dọc theo bên ngoài hoa huy*t, nó khảm thật sâu vào giữa hai chân cô, không ngừng va chạm qua lại.
Không sai, là giữa hai chân.
Dù cho Hoắc Liệt mất khống chế thế nào, anh cũng chỉ dám dùng hành động này mà thôi.
Hoắc Liệt chưa từng quên, Khúc Tâm Nhu vẫn còn là xử nữ. Lần đầu tiên của cô sao có thể phát sinh ở một nơi hoang đường như phòng thử đồ.
Anh... Không nỡ để cô chịu thiệt!
Tốc độ thọc vào rút ra của Hoắc Liệt vừa nhanh vừa mạnh. Anh như mãnh hổ tấn công con mồi, lặp đi lặp lại động tác va chạm mãnh liệt. Khi cách hoa kính của Khúc Tâm Nhu khoảng 1cm, anh hơi dừng lại, anh tuyệt đối không để cho bản thân bị dục vọng chi phối mà tiến vào trong cơ thể cô.
Lực đạo chính xác, tốc độ nhanh chuẩn, cũng chỉ có Hoắc Liệt làm được.
Côn th*t căng cứng ứ máu, toàn bộ phân thân có màu đỏ tím, quy đ*u to khỏe ước chừng cách nơi ướt nhẹp ở phía trước 5 – 6cm, nó hung hãn đẩy phần thịt mềm trắng trẻo ra, tạo đường cho phân thân to dài phía sau trót lọt ra vào.
Da thịt tiếp xúc chặt chẽ, hạ thân ma sát không một khe hở. Nóng... Cả người trở nên càng nóng…
Khúc Tâm Nhu chỉ cảm thấy bắp đùi cô giống như bị thiêu cháy, nóng đến muốn tróc da. Nhưng cô si mê khoái cảm khi cảm côn th*t của Hoắc Liệt va chạm qua lại ở giữa hoa huy*t.
Mỗi lần côn th*t cọ xát, hai cánh hoa môi sẽ bị căng ra một ít, vách tường th*t bên trong cảm nhận được một chút, vì vậy cảm giác trống rỗng trong cơ thể Khúc Tâm Nhu giảm bớt.
Một nửa sự chú ý của Khúc Tâm Nhu ở nụ hôn với Hoắc Liệt.
Đầu lưỡi của Hoắc Liệt phối hợp động tác va chạm dưới hạ thân, lưỡi anh ở trong miệng cô ra ra vào vào, giống như một loại phương thức làm t.ình khác.
Khúc Tâm Nhu muốn liếm mút lưỡi Hoắc Liệt, nhưng cô không theo kịp tiết tấu của anh. Hết lần này đến lần khác cô đều không bắt được lưỡi anh, cô làm nũng, tuy nhiên anh làm như không thấy.
"Ưm ưm..."
Khúc Tâm Nhu phát ra tiếng kháng nghị, cô ủy khuất dùng ngực cọ ngực Hoắc Liệt.
Bộ ngực bị ma sát đỏ rực, vừa nóng lại mẫn cảm. Đặc biệt đầu nhũ nhô cao, khi nó chà sát vào áo Hoắc Liệt, nó chịu sự kích động mà hơi run run.
Nhưng mà Hoắc Liệt mặc kệ tất cả, anh không chơi đùa ngực Khúc Tâm Nhu, anh không cho cô sự thoải mái.
Cô muốn... Muốn rất nhiều... Muốn Hoắc Liệt hôn cô, muốn anh vuốt ve, càng muốn anh tiến vào thật sâu…
Trong không gian nhỏ hẹp, dưới sự khống chế nằm toàn bộ trong tay Hoắc Liệt, ngoại trừ tiếng hít thở nhỏ xíu phát ra, thì dường như không thể nghe được bất kỳ tiếng động nào khác.
Hơn nữa không một ai có thể ngờ rằng trong cửa hàng bán đồ lót, ở một nơi công cộng như này, thế nhưng có một người đàn ông và một người phụ nữ đang gian díu.
Chất lỏng trong tiểu huy*t Khúc Tâm Nhu chảy ra liên tục, không chỉ thấm ướt côn th*t của Hoắc Liệt, nó còn theo mép đùi cô chảy xuống.
Một vết nước được lưu lại, thật sự... Giống như... Nước tiểu…
Điều này nhạy cảm với Khúc Tâm Nhu hơn tất cả sự kích thích khác trên cơ thể, cả người cô càng thêm run rẩy.
Hoắc Liệt nắm quyền kiểm soát, anh không tiếp tục ma sát giữa hai chân Khúc Tâm Nhu nữa, anh cầm côn th*t, đặt quy đ*u ở phía trên âm đ.ế, dùng sức chơi đùa viên thịt nho nhỏ.
Khúc Tâm Nhu không kiên trì được bao lâu, rất nhanh quân lính tan rã, khoảnh khắc nước mắt dâng trào nơi đáy mắt, cô đạt tới cao trào.
Lần này, bên trong tiểu huy*t và âm đ.ế đồng thời đạt tới cao trào, cảm giác này giống như cơn sóng càn quét tứ chi và xương cốt khắp nơi trong cơ thể Khúc Tâm Nhu.
Cô thậm chí không nhận ra được Hoắc Liệt đã kết thúc nụ hôn, khi môi anh rời khỏi môi cô còn kéo theo một sợi chỉ bạc, nó kéo dài rồi bị đứt giữa không trung.
Khúc Tâm Nhu càng không chú ý tới, Hoắc Liệt cầm tay cô đặt lên côn th*t nóng bỏng và dính sền sệt của mình, anh bắt đầu dùng tay cô an ủi dục vọng.
Hoắc Liệt còn chưa cao trào, anh cố gắng kiềm chế nên chỉ có thể dùng tay của Khúc Tâm Nhu.
Tiếng nước nhóp nhép nho nhỏ vang lên.
Hoắc Liệt nheo mắt, dưới đáy mắt anh là tình cảm thầm kín. Anh nhìn chằm chằm khuôn mặt ráng đỏ của Khúc Tâm Nhu sau cao trào, nhìn khóe mắt và đuôi lông mày phong tình của cô, bụng anh co rút nhanh hơn.
Trước lúc bắn ra, Hoắc Liệt di chuyển tay của Khúc Tâm Nhu.
Xì xì... Một dòng lại một dòng tinh d*ch sền sệt bắn ở bên ngoài hoa huy*t Khúc Tâm Nhu, tinh d*ch bắn cả vào quần lót màu đen đã bị gạt sang một bên.
Khúc Tâm Nhu nhìn chăm chú Hoắc Liệt khi đạt cao tr*o, từ nhíu mày, đuôi mắt khẽ run, rồi vẻ mặt thư thái của anh sau khi bắn t*nh...
Trong đồng tử của Khúc Tâm Nhu chỉ phản chiếu bóng dáng của Hoắc Liệt, những thứ khác đều không quan trọng, ngay cả giữa hai chân dính đầy tinh d*ch của anh cô cũng không quan tâm.
Ngược lại thì Hoắc Liệt sau khi tỉnh táo, anh nhíu chặt mày, anh hơi né tránh ánh mắt của Khúc Tâm Nhu.
Hoắc Liệt thở dốc, anh hắng giọng ra lệnh cho Khúc Tâm Nhu: "Mặc quần áo vào, đi theo anh ra ngoài."
"Ừ." Khúc Tâm Nhu hơi cử động, cô muốn cởi bộ đồ lót trên người ra và đổi sang bộ cũ.
"Đừng cởi, cứ mặc đi." Hoắc Liệt lập tức ngăn cản Khúc Tâm Nhu. Quần lót dính đầy tinh d*ch của anh, cô cởi ra rồi anh cũng không biết xử lý thế nào, còn không bằng cô cứ mặc nó ở trên người.
Mặc đồ có dính tinh d*ch của Hoắc Liệt vào người?
Một người ưa thích sạch sẽ như Khúc Tâm Nhu, thế nhưng giờ phút này cô không nói đến chữ ‘Bẩn’, cô ngoan ngoãn chỉnh lại quần lót. Chẳng qua cơ thể cô mất hết sức lực, cô không thể cài chốt áo lót.
Hoắc Liệt trầm mặt, anh không nói một lời vươn tay ra giúp Khúc Tâm Nhu cài áo lót. Ánh mắt anh vẫn nhìn chằm chằm ngọn núi trắng như tuyết của cô, phía trên lưu lại nhiều dấu tay của anh.
Tiếp theo đó, Hoắc Liệt đưa lại từng chiếc quần, chiếc áo bên ngoài cho Khúc Tâm Nhu.
Trong quá trình này, que kẹo đút trong túi áo của Khúc Tâm Nhu rơi xuống mặt đất.
"Kẹo que của em." Khúc Tâm Nhu nóng lòng, cô vừa sốt ruột lại đau lòng.
"Em mặc đồ đi, để anh nhặt.” Hoắc Liệt trả lời.
Ngay lúc Hoắc Liệt ngồi xổm xuống nhặt que kẹo, Khúc Tâm Nhu nhìn bóng lưng của anh, đột nhiên cô nghĩ tới điều gì đó, cô nhỏ giọng hỏi anh.
"A Liệt, vừa rồi anh vẫn luôn ở bên ngoài, chưa từng tiến vào." Lần cao trào này, đối với Khúc Tâm Nhu mà nói, trong sự thỏa mãn lại mang theo chút xíu mất mát.
Hoắc Liệt nghe vậy thì hơi căng thẳng, anh nắm chặt que kẹo trong tay, anh chậm rãi đứng dậy.
Khúc Tâm Nhu hoàn toàn không biết bản thân mình nói sai cái gì, cô vẫn còn làu bàu: "Anh rõ ràng nói cho em thứ to hơn"
"Em muốn để cho anh tiến vào à?" Sau khi Hoắc Liệt đứng dậy, ánh mắt của anh sâu thẳm không thấy đáy, anh hỏi cô.
"Ừm, có thể chứ?" Hai mắt Khúc Tâm Nhu phát sáng, giống y hệt lúc cô muốn ăn kem.
"Đương, nhiên, có thể, chứ!"
Hoắc Liệt trầm giọng trả lời, dưới ánh mắt khó hiểu của Khúc Tâm Nhu, anh xé rách giấy gói kẹo. Sau đó anh vén váy cô lên, anh cầm que kẹo quét qua vài vòng trên đống tinh d*ch chưa được dọn dẹp, tiếp theo anh đút nó vào bên trong tiểu huy*t đỏ tươi của cô.
"A..."
Kẹo que nhỏ hơn quy đ*u của Hoắc Liệt, nhưng do vách tường bên trong tiểu huy*t vừa mới đạt cao tr*o, khi bị que kẹo cứng rắn cọ xát thật mạnh thì vẫn chịu sự kích thích, mép đùi của Khúc Tâm Nhu run rẩy không ngừng.
Hoắc Liệt căn bản không cho Khúc Tâm Nhu thời gian thích ứng, anh nhét một nửa que kẹo vào, anh kéo quần lót che lại, sau đó kéo tay cô đi ra ngoài.