Dù cho Hoắc Liệt "Thất tín bội nghĩa" rất nhiều lần, nhưng mà Khúc Tâm Nhu vẫn tin tưởng lời nói của anh. Trước lúc chìm vào giấc ngủ say, cô vẫn tách đôi chân ngọc ra, đóa hoa xinh đẹp hoàn mỹ nở rộ trước mắt Hoắc Liệt.
Hô hấp Hoắc Liệt nặng nề, anh nhìn ra bên ngoài cửa sổ, trời đã hửng sáng, cuối cùng anh chỉ nghiêm túc làm việc "Bôi thuốc" cho Khúc Tâm Nhu.
Thứ Hoắc Liệt dùng chính là thuốc mỡ mấy ngày hôm trước, nó có mùi hương bạc hà thanh mát, lọ thuốc này đã đem đến không ít chuyện phiền toái cho anh.
Bôi thuốc xong, Hoắc Liệt ôm lấy Khúc Tâm Nhu, anh kéo chăn lên rồi cùng cô chìm vào giấc ngủ.
Sau một đêm chiến đấu kịch liệt, hai người ngày hôm sau bị đói mà liên tiếp tỉnh dậy.
Buổi tối hôm trước Khúc Tâm Nhu chưa ăn cơm, ban đêm còn bị Hoắc Liệt lăn lộn lâu như vậy, lúc này cô tỉnh giấc trong lòng anh, lưng cô dán vào trước ngực anh.
Mà Hoắc Liệt, người sử dụng sức lực cả đêm, bình thường lượng cơm của anh ăn nhiều hơn người bình thường, trong lúc anh ngủ thì bụng phát ra tiếng kêu "Ùng ục".
Sau khi hai người tỉnh táo, anh ngắm em, em nhìn anh. Họ không có biểu hiện tình chàng ý thiếp khi lần đầu tiên ngủ chung, ngược lại ở trên mặt hai người có sự quẫn bách giống nhau như đúc.
"Em đói bụng." Khúc Tâm Nhu mở miệng nói trước. Giọng nói của cô khàn đặc, cô trợn trừng mắt nhìn Hoắc Liệt, đuôi mắt mang theo sự tức giận, cô nói tiếp: "Em không muốn nấu cơm đâu, ngay cả đầu ngón tay em cũng không muốn cử động.”
Giờ phút này, Khúc Tâm Nhu như một con mèo nổi giận, những sợi lông toàn thân dựng đứng tỏ ra nguy hiểm, đáy mắt cô vẫn còn hơi đỏ, lúc này cô vừa mỹ lệ mà lại đáng yêu.
Trong đầu Hoắc Liệt hiện lên mấy hình ảnh, là dáng vẻ con mèo Ba Tư được gọi là "Nữ Vương" ở trên Weibo. Khi con mèo đó tức giận, khí thế rất giống người phụ nữ không mảnh vải che thân trước mặt anh.
Hoắc Liệt nhịn không được muốn sờ đầu Khúc Tâm Nhu, anh muốn vuốt thẳng những sợi tóc của cô.
Nhưng mà nếu lúc này anh đưa tay ra, chỉ sợ con mèo đang giận dữ sẽ cắn anh.
"Anh..."
Anh đi nấu cơm, Hoắc Liệt không thể mở miệng nói những lời này.
Hoắc Liệt không biết nấu nướng, hơn nữa anh đã từng trải qua đặc huấn dã ngoại tàn khốc nhất, yêu cầu của anh đối với đồ ăn không cần gì nhiều, chỉ cần có thể lấp đầy bụng thì anh đều ăn được.
Trước kia thậm chí cả cơm hộp dầu mỡ Hoắc Liệt ăn vẫn thấy ngon, nhưng mà sau này vị giác của anh đã được Khúc Tâm Nhu nuôi trở nên
kén chọn.
Nếu để cho anh nấu nướng, sợ rằng chỉ lãng phí đồ ăn mà thôi. "Anh đặt cơm hộp." Hoắc Liệt vừa nói chuyện vừa ngồi dậy.
Anh vừa vén chăn lên, phần thân trên cường tráng màu đồng cổ được phơi bày, mọi lúc mọi nơi đường cong cơ bắp của anh đều rất hoàn mỹ.
Hoắc Liệt đưa lưng về phía Khúc Tâm Nhu mặc quần vào, sau lưng anh loang lổ vết cào của Khúc Tâm Nhu.
Khúc Tâm Nhu đỏ mặt khi nhìn hình ảnh này. Cô chỉ hối hận trong lúc ý loạn tình mê, cô đã không để ý mà dùng sức cào anh, sau này cô nhất định phải cắt móng tay.
Điều khiến Khúc Tâm Nhu suy nghĩ không phải vấn để trong lúc làm t.ình, mà là hành động của cô khiến Hoắc Liệt bị thương.
Hoắc Liệt thật vất vả mới tìm được điện thoại di động, anh vừa lướt màn hình điện thoại vừa hỏi: "Em muốn ăn gì?"
Khúc Tâm Nhu ngẩng đầu nhìn người đàn ông để trần nửa thân trên, cô đọc vài món ăn, đều là những món thanh đạm mà cô thích, cũng rất đơn giản và phổ biến.
"Còn muốn ăn gì nữa không?" Hoắc Liệt ghi nhớ từng món cô gọi, anh tiếp tục hỏi cô.
"Còn muốn một phần thịt kho tàu lớn, cho thêm nhiều miếng thịt cắt lớn nữa." Khúc Tâm Nhu không chút suy nghĩ nói ra, dường như vừa rồi cô đã nghĩ kỹ rồi.
"Em thích ăn thịt từ lúc nào đấy?" Hoắc Liệt vẫn đang bấm điện thoại, anh ngẩng đầu nhìn cô và hỏi.
"Đó là chọn cho anh."
Mặc dù Khúc Tâm Nhu giận dỗi, nhưng trong lòng cô vẫn quan tâm đ.ến người đàn ông trước mặt.
Hoắc Liệt cười tươi, vẻ mặt anh thể hiện sự sung sướng như ánh mặt trời rực rỡ ngoài cửa sổ.
Hoắc Liệt nhịn không được cúi người xuống, anh mặc kệ phản ứng của Khúc Tâm Nhu, anh mạnh mẽ hôn mút cánh môi cô, anh trầm giọng hỏi: "Vậy đồ điểm tâm ngọt sau ăn, em có muốn một phần... Chè đậu đỏ không?"
"Chè đậu đỏ?" Khúc Tâm Nhu có chút xa lạ với món ăn không hay ăn, cô nghi hoặc nhìn Hoắc Liệt.
"Đúng vậy, chè đậu đỏ." Trên gương mặt màu lúa mạch của Hoắc Liệt hơi phiếm hồng, ánh mắt anh không dám đối diện Khúc Tâm Nhu, anh nhìn xuống đầu gối và nói: "Nó có thể bổ máu."
Lúc này, ở trên màn hình di động giấu sau lưng Hoắc Liệt đang hiển thị giao diện trang web anh vừa mới tìm kiếm.
【 Phụ nữ sau khi làm t.ình lần đầu tiên nên ăn gì? 】
Câu trả lời đứng vị trí thứ nhất, được nhiều lượt vote chính là chè đậu đỏ.
Khúc Tâm Nhu dường như đọc hiểu đáp án ở trên mặt Hoắc Liệt, mặt mũi của cô cũng đỏ ửng, cằm cô tựa lên chăn rồi gật đầu.
"Vậy thì quyết định như thế." Hoắc Liệt nói.
Trong khoảng thời gian đợi cơm hộp giao tới, Khúc Tâm Nhu ngồi dậy chuẩn bị mặc quần áo, nhưng cơ thể cô vừa cử động, hai chân còn chưa chạm đất, toàn thân trên dưới của cô vô cùng đau xót, trong nháy mắt cả người cô cứng đờ ở mép giường.
"Em muốn lấy cái gì, anh giúp em." Hoắc Liệt ân cần hơn ngàn lần lúc bình thường.
"Vốn dĩ do anh sai."
Khúc Tâm Nhu lầu bầu, cô dứt khoát bắt đầu sai bảo Hoắc Liệt.
Trải qua một đêm ngày hôm qua, Hoắc Liệt như thay đổi thành một con người khác, tính khí nóng nảy và sự hung bạo khắp người anh không còn, ánh mắt hung tợn như một con sư tử của anh cũng biến mất.
Mỗi lần Hoắc Liệt nhìn Khúc Tâm Nhu, đôi mắt anh hàm chứa tình cảm, đôi mắt ấy tràn đầy sự ôn nhu và cưng chiều, nó như muốn hút lấy cô vào trong.
Sự thay đổi của Hoắc Liệt do anh đã vượt qua ranh giới cuối cùng mà lúc trước anh một mực tuân thủ nghiêm ngặt.
Hiện giờ anh không còn điểm mấu chốt nào nữa.
Khúc Tâm Nhu sai Hoắc Liệt lấy đồ lót và quần áo treo trong tủ đồ, anh đứng ở trước tủ một lúc, lúc anh xoay người lại, trong tay anh cầm một chiếc... Quần lót?!
"Thứ này lấy từ đâu ra?"
Khúc Tâm Nhu theo bản năng cho rằng Hoắc Liệt lại sắp tức giận, tuy nhiên trên mặt anh không có vẻ giận dữ mà là sự kích động và hưng phấn.
"Ở cùng với quần áo lần trước đưa tới, anh không biết à?"
"Anh làm sao biết..." Khi đó Hoắc Liệt mà biết có người "Ngư mục hỗn châu [1]’, dám nhét một chiếc quần lót chữ Đinh (丁) d*m đãng vào trong đống quần áo, khẳng định anh sẽ thô bạo gõ đầu Lương Mộng.
Nhưng mà hiện tại trong lòng Hoắc Liệt thầm cho Lương Mộng một like, anh chàng đã lập được công lớn.
Ánh mắt Hoắc Liệt chợt lóe lên, vì vậy anh sửa lời nói: "Anh đương nhiên biết. Quần lót này em chưa từng mặc à?"
"...Vâng."
"Hôm nào mặc cho anh xem. Anh muốn nhìn em mặc, nhất định rất đẹp mắt." Chỉ cần tưởng tượng thì Hoắc Liệt đã rất xúc động, ngón tay anh tỉ mỉ vuốt ve quần lót, chiếc quần này còn thiếu vải hơn so với chiếc hôm qua bọn họ mua.
Gương mặt Khúc Tâm Nhu nóng lên, mặt cô đỏ bừng, cô khẽ lên tiếng: "... Được."
Nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn của Khúc Tâm Nhu, Hoắc Liệt rất hài lòng, anh muốn sờ đầu cô, nói một câu thật ngoan với cô.
Tình huống giờ đây rất đặc thù, Hoắc Liệt không nỡ để chiếc quần lót ren thiếu vải ma sát hoa huy*t sưng đỏ của Khúc Tâm Nhu, cuối cùng anh vẫn chọn một chiếc quần lót phổ thông bình thường cho cô.
Chẳng qua, Hoắc Liệt đứng ở một bên, dùng ánh mắt như muốn ăn thịt người, anh nhìn Khúc Tâm Nhu mặc từng thứ lên người.
Hoắc Liệt sờ sờ lỗ mũi, may mà khô ráo không chảy máu mũi.
Anh không phải thiếu niên 16, 17 tuổi chưa hiểu sự đời, thế nhưng anh xúc động như lứa tuổi dậy thì, ánh mắt anh dính chặt trên người Khúc Tâm Nhu, anh lưu luyến da thịt trắng trẻo và trơn mịn của cô… [1] Ngư mục hỗn châu: Thành ngữ Trung Quốc, nói một cách ẩn dụ giả như thật.