Đối với câu trả lời của một người cha không làm tròn bổn phận, Hoắc Liệt không cách nào tin tưởng hoàn toàn.
Khúc Hưng Phong còn đang tiếp tục nói, giọng nói của ông ấy trầm thấp hơn: "Thật ra thì vợ tôi… Khi còn sống cô ấy có nuôi một con mèo, cô ấy đã từng rất thích, ngay cả..."
Khúc Hưng Phong đang nói thì đột ngột dừng lại.
Ánh mắt Hoắc Liệt nghi hoặc nhìn Khúc Hưng Phong, anh chỉ thấy sắc mặt ông ấy sa sầm. Vào ngay lúc này, Lương Mộng tìm được thứ gì đó và đưa cho Hoắc Liệt xem.
Đó là một khung ảnh được đặt ở đầu giường ngủ của Khúc Tâm Nhu.
Người phụ nữ trong ảnh chừng ngoài 30 tuổi, trông rất dịu dàng. Người này ngồi ở trên bệ cửa sổ đang lay động theo gió, hai tay ôm một con mèo Ba Tư toàn thân trắng như tuyết.
Cũng không cần Khúc Hưng Phong nói nhiều, gương mặt và thần thái người phụ nữ trong ảnh có nhiều nét giống Khúc Tâm Nhu, có thể kết luận đây chính là mẹ của Khúc Tâm Nhu.
"Ngài Khúc, vợ của ông mất khi nào?"
Hoắc Liệt đang hỏi thì sau lưng Khúc Hưng Phong xuất hiện một người đàn ông. Anh ta mặc một bộ vest và đi giày da, nhìn rất nghiêm chỉnh nghiêm túc. Anh ta gật đầu nhìn anh coi như chào hỏi, sau đó cung kính gọi một tiếng Khúc tổng và ghé vào bên tai ông ấy nói nhỏ.
Sau một lúc trò chuyện, Khúc Hưng Phong quay sang nói với Hoắc Liệt: "Xin lỗi, công ty có việc gấp cần tôi về để xử lý. Nếu có vấn đề gì thì đội trưởng Hoắc có thể hỏi trợ lý Thẩm Tiêu của tôi, cậu ấy sẽ trả lời hết.”
Chưa đợi Hoắc Liệt trả lời thì Khúc Hưng Phong đã đi về phía cầu thang, vẻ mặt của ông ấy rất gấp gáp khi rời đi, trong phòng chỉ lưu lại người trợ lý ông ấy vừa nói.
Chuyện như này, chắc chắn đã từng xảy ra ở trước mặt Khúc Tâm Nhu vô số lần.
Một người xa lạ như Hoắc Liệt khi bị đối đã như vậy, chẳng qua cảm thấy không được tôn trọng và bị khinh thường. Nhưng với Khúc Tâm Nhu, có phải cô sẽ cảm thấy trong mắt cha căn bản không có sự tồn tại
của cô đúng không, cô chỉ là một người có cũng được, không có cũng chả sao.
Mày rậm của Hoắc Liệt nhíu chặt, sắc mặt của anh rất kém và không thiện chí.
Người trợ lý Khúc Hưng Phong để lại có vẻ khá ổn, đối với các câu hỏi của Hoắc Liệt, anh ta hỏi gì đáp nấy, trả lời hết sức tường tận.
Chỉ một tiếng ngắn ngủn, Hoắc Liệt đại khái đã hiểu bí mật trong vẻ ngoài giàu có của nhà họ Khúc.
Khúc Hưng Phong và vợ là liên hôn vì gia tộc, họ không có tình cảm, thậm chí ông ấy còn bị gia đình ép buộc chia tay với người bạn gái đã hẹn hò nhiều năm. Cuộc sống sau khi kết hôn có thể tưởng tượng được, không hề hạnh phúc.
Sau khi sinh Khúc Tâm Nhu, bà Khúc bị mắc chứng trầm cảm sau sinh, mấy năm sau đó, tình hình càng ngày càng nghiêm trọng.
Khúc Hưng Phong thì bận bịu mở rộng địa vị và sự nghiệp, về cơ bản không rảnh quan tâm đ.ến gia đình.
Vào năm Khúc Tâm Nhu 5 tuổi, bà Khúc nhảy lầu tự sát, địa điểm chính là cửa sổ căn phòng này.
"Lúc bà chủ nhảy lầu còn ôm theo con mèo mà sinh thời bà ấy thích nhất cùng nhảy xuống." Trợ lý Thẩm bổ sung những lời Khúc Hưng Phong chưa kịp nói hết lúc trước.
Hoắc Liệt và Lương Mộng thoáng nhìn nhau, bọn họ là người hiểu rõ nhất bệnh trạng PTSD của Khúc Tâm Nhu, giờ phút này họ mới vỡ lẽ lý do vì sao Khúc Tâm Nhu cảm thấy bản thân là một con mèo.
Tất cả mọi chuyện không bởi vì sự ra đi của bà Khúc mà thay đổi, Khúc Tâm Nhu vẫn tiếp tục sống trong sự coi khinh của tất cả mọi người.
Cho dù cô có thân phận thiên kim tiểu thư tôn quý, nhưng cô không được bất kỳ ai quan tâm.
Hoắc Liệt nhìn căn biệt thự trước mắt, trong đầu anh chỉ có một ý nghĩ, anh muốn trở về nhà và ôm lấy người phụ nữ của mình, anh sẽ không bao giờ để cô phải cô đơn tịch mịch nữa.
Sau khi Hoắc Liệt và Lương Mộng điều tra xong, trợ lý Thẩm đưa bọn họ ra ngoài, anh ta dò hỏi: "Đội trưởng Hoắc, anh có ra phát hiện manh mối gì chưa, có thể nhanh chóng tìm được tiểu thư không?"
"Tạm thời không có, tôi sẽ tiếp tục điều tra." Hoắc Liệt trả lời.
"Vậy thì nhờ anh. Khúc tổng bình thường rất bận rộn, nếu anh không liên lạc được với ông ấy thì có thể gọi cho tôi." Nói xong, trợ lý Thẩm đưa cho Hoắc Liệt một tờ danh thiếp.
Hoắc Liệt nhận lấy danh thiếp, anh nhìn thoáng qua rồi hỏi ngược lại: "Đây cũng là nội dung công việc trợ lý của anh à?"
Trợ lý Thẩm tuổi nhìn không lớn lắm, khoảng chừng 28, 29 tuổi, anh ta đi theo bên cạnh Khúc Hưng Phong chưa lâu.
Trợ lý Thẩm giải thích: "Cha tôi trước kia cũng là trợ lý của Khúc tổng, tôi và tiểu thư có thể nói là cùng nhau lớn lên."
Nghe vậy, Hoắc Liệt nhìn thoáng qua bộ dạng tinh anh của trợ lý Thẩm, đánh giá anh ta từ trên xuống dưới, Hoắc Liệt thầm khinh thường.
Hừ.
Chỉ là một tên mặt trắng mà thôi, hoàn toàn kém xa anh, Khúc Tâm Nhu thích nhất chính là nằm cuộn tròn trong lòng anh.
Sự kiêu ngạo của người đàn ông từ trong đáy lòng tự nhiên nảy sinh.
***
Khúc Tâm Nhu cảm thấy hôm nay Hoắc Liệt rất kỳ quái, anh trở nên đặc biệt dính người. Từ khi về nhà thì anh bắt đầu luôn nhìn cô, giống như muốn dính hai mắt mình ở trên người cô.
Khúc Tâm Nhu uống nước, Hoắc Liệt nhìn; cô ăn cơm, anh nhìn; cô đi ra ban công thu quần áo, anh cũng nhìn.
Lúc Khúc Tâm Nhu đi vệ sinh, thiếu chút nữa anh cũng đi theo vào, còn khá tốt cuối cùng anh chỉ đứng ở ngoài cửa chờ, nhưng nói không chừng anh đã nghe được âm thanh cô đi vệ sinh.
Hoắc Liệt không chỉ dính Khúc Tâm Nhu, anh còn không cho cô rời xa mình.
Ăn cơm xong Hoắc Liệt đi rửa bát, anh bá đạo không cho Khúc Tâm Nhu ngồi chờ ở sô pha, anh bắt cô nhất định phải đứng trong bếp cùng mình.
Khúc Tâm Nhu hỏi Hoắc Liệt tại sao.
Lý do của anh vô cùng đường đường chính chính: "Bởi vì phòng bếp đưa lưng về phía phòng khách, lúc anh rửa bát không nhìn được em."
Chậc chậc chậc, nghe mà xem, những lời này vậy mà được nói ra từ một người đàn ông khô khan như Hoắc Liệt, người khác mà nghe được chắc sẽ nổi da gà, bị dọa sợ mà té ngã.
Cuối cùng, Khúc Tâm Nhu ngoan ngoãn đứng ở trong phòng bếp nhỏ hẹp nhìn Hoắc Liệt rửa bát, cô đánh giá hành động của anh.
"A Liệt, công việc của anh có vấn đề gì à?" "Tại sao em hỏi như vậy?"
"Anh hôm nay... Thật sự rất kỳ quái." Khúc Tâm Nhu cau mày, cô có chút lo lắng, có chút hoang mang, có chút mờ mịt…
Hoắc Liệt lập tức nghĩ tới Khúc Tâm Nhu ở trong bức ảnh chụp, rõ ràng gương mặt giống y đúc, vô cùng xinh đẹp, nhưng vẻ mặt cô thờ ơ, ánh mắt cô vô cảm lẳng lặng ngắm nhìn cái thế giới chẳng liên quan gì đến mình. Còn bây giờ cô có hồn hơn, vẻ mặt cô sẽ có nhiều biểu cảm, ánh mắt cô chứa tình cảm dạt dào.
Ngực Hoắc Liệt đau nhói, anh buột miệng thốt ra: "Tiểu Nhu, anh muốn ôm em, hiện tại muốn ôm em."