Có Một Cánh Bồ Công Anh

Chương 26



Nghỉ hè cuối cùng cũng đến, cũng đã rất lâu rồi Tiết Cẩn không còn liên lạc với Huyễn Diệp Chí, và có lẽ đối phương cũng đã quên. Tiết Cẩn thay số điện thoại, cùng Tốn Như và Tố Kiều chuyển sang một phòng ký túc xá khác, chính là muốn cắt đứt tất cả quan hệ với Huyễn Diệp Chí. Thế nhưng bản thân lại không đổi bút danh, nhiều lúc lại mong muốn Huyễn Diệp Chí liên lạc lại với nàng, nhưng không, nàng ấy cũng không còn liên lạc với nàng nữa. Tin về Huyễn Diệp Chí và JD cũng lắng xuống, nói đúng hơn là Tiết Cẩn đã không theo dõi tin tức của hai người họ nữa nên chuyện gì nàng cũng không biết.

Còn về phần Thiên Hương và Tiết Hân, hai người đó cũng đã công khai tình cảm với nhau, xung quanh đó cũng xuất hiện tin đồn. Nói rằng Tiết Hân không còn thích Kỷ Huyền nữa nên đã quen Thiên Hương, còn nói Thiên Hương đã đá Tiết Cẩn để đến bên cạnh Tiết Hân.

Trước những tin đồn này Tiết Cẩn cũng chẳng buồn quan tâm, nàng cũng không đủ sức đi khắp nơi để chứng minh bản thân trong sạch, nên tùy họ nghĩ vậy.

Vào hè là đối diện với chuyện tìm một công việc thích hợp để làm, kiếm thêm một khoản thu nhập vào những ngày hè rảnh rỗi. Tiết Cẩn lên mạng tìm vài công việc, nhưng đều yêu cầu tuổi từ mười tám trở lên, nàng vẫn còn thiếu hai tuổi nữa, cho nên không có công việc phù hợp nào để làm cả.

Buổi sáng, Tiết Cẩn như thường lệ đến thư viện đọc sách, trao dồi thêm kiến thức cho mình, và cũng để gϊếŧ thời gian.

Do quá chăm chú đọc sách Tiết Cẩn không chú ý có người đi đến, đến khi bàn bị gõ một cái mới giật mình ngẩng đầu lên.

Giống như lần đầu gặp gỡ, Tiết Cẩn ngẩng đầu lên, mắt kính đen nằm trên mặt, che đi đôi mắt đào hoa đen láy của nàng, toát ra được nét trong sáng hồn nhiên, nhưng lại có chút ưu sầu.

Kỷ Huyền nhìn Tiết Cẩn thật lâu, đã rất lâu rồi nàng mới có thể đường đường chính chính đến trước mặt nàng ấy. Hồi tưởng lại lần đầu gặp nhau, Tiết Cẩn cũng ngẩng đầu nhìn nàng, trong mắt nàng ấy không có một tia tạp niệm nào, thiên chân vô tà.

"Cẩn."

"A?!"

Tiết Cẩn đứng dậy, hỏi: "Kỷ sư tỷ có chuyện gì sao?"

"Không có gì đâu, em ngồi xuống đi."

Tiết Cẩn cũng ngại đứng mỏi chân nên ngồi xuống, thấy Kỷ Huyền chậm chạp không nói gì có chút khó hiểu.

Kỷ Huyền ở trước mặt Tiết Cẩn thì cảm thấy bối rối, nhỏ nhẹ nói: "Mấy hôm nay không đến câu lạc bộ là có chuyện sao?"

"Cũng không phải, chỉ là em đang bận tìm việc làm." Tiết Cẩn thở dài, nói: "Công việc nào cũng yêu cầu từ 18 tuổi trở lên, nên không tìm được công việc thích hợp."

"Vậy em đến chỗ chị làm đi."

"Hả?"

Kỷ Huyền chậm rãi nói tiếp: "Chị có một ngôi nhà để trống ở gần trường, đến hè sẽ chuyển sang đó ở, đang cần một người giúp chị nấu ăn, dọn dẹp nhà cửa."

Nga, như vậy là đi làm người giúp việc rồi!?

Nhưng Tiết Cẩn cũng không ngại làm người giúp việc, gật đầu đáp ứng: "Ân, sư tỷ chị đưa cho em địa chỉ đi, mai em sẽ đến."

"Không cần, mai chị đến đón em."

Kỷ Huyền nhìn Tiết Cẩn một lúc, cuối cùng cũng nói: "Sao không chịu ăn uống đi chứ? đã gầy thành như vậy rồi."

Tiết Cẩn nhìn bản thân, đúng là đã gầy không ít, cười gượng nói: "Em sẽ chú ý ăn uống."

"Hảo." Kỷ Huyền xoa đầu nàng, dịu dàng nói: "Nhớ phải ăn tối rồi mới đi ngủ đấy."

Lời này... như thế nào lại giống với lời nhắn mỗi tối của Huyễn Diệp Chí nhắn cho nàng!?

Tiết Cẩn lắc đầu, có lẽ là do nàng nghĩ nhiều quá thôi, nhớ Huyễn Diệp Chí đến mức như vậy rồi.

Tạm biệt Kỷ Huyền xong, Tiết Cẩn xách balo trở về ký túc xá của mình.

Kỷ Huyền nhìn theo thật lâu, sau đó mới đứng dậy chuyển qua chỗ của Tiết Cẩn vừa ngồi, yên lặng hưởng thụ mùi hương hoa tử đinh hương còn lưu lại.

...

Sau khi cùng Tố Kiều và Tốn Như dùng bữa xong, Tiết Cẩn mới đem chuyện hồi sáng kể cho các nàng nghe, nói rằng bản thân sẽ đến chỗ của Kỷ Huyền làm.

Tố Kiều và Tốn Như nghe xong liền trợn mắt, Tiết Cẩn cư nhiên lại đến làm người giúp việc cho Kỷ nữ thần!?

"Tiểu Cẩn a, cậu thật sự sẽ làm ở chỗ của Kỷ nữ thần thật sao?"

"Ân, bây giờ nhận người giúp việc đều trên 18 tuổi, mình không làm ở chỗ chị ấy cũng không còn chỗ nào khác đâu."

"Nhưng đại di và tiểu di của cậu cũng không có thiếu tiền." Tốn Như nói tiếp: "Hay là cậu đừng đi làm nữa."

"Không được, mình cũng đã không còn nhỏ nữa, không thể mãi trông chờ vào đại di và tiểu di." Tiết Cẩn nói tiếp: "Hơn nữa nếu mình tự làm, tự kiếm được tiền thì có thể giảm bớt một phần gánh nặng cho hai người rồi."

"Nhưng mà..."

"Không sao đâu, mình làm được mà." Tiết Cẩn dịu dàng nói: "Cũng không có làm gì cực nhọc đâu, nấu ăn và lau dọn là việc mình làm hằng ngày mà."

"Nếu vậy cũng được, nhưng nếu thấy mệt mỏi quá thì phải nghỉ đấy."

"Ok~"

Tối hôm đó, Tiết Cẩn không đọc sách tranh thủ ngủ sớm, để dành sức ngày mai bắt đầu "đi làm".

...

Sáng sớm hôm sau, mới 5h Tiết Cẩn đã dậy làm vệ sinh cá nhân, sau đó thay một bộ quần áo thoải mái. Đứng trước gương, Tiết Cẩn lấy lược chải tóc gọn gàng, dùng dây thun cột tóc lại, thuận tay lấy cái mắt kính đặt trên kệ.

Xong xuôi, Tiết Cẩn đến giường gọi Tốn Như dậy.

Tốn Như mơ mơ màng màng ngồi dậy, dụi mắt: "Sao thế?"

"Cậu coi phòng nhé, mình đi đấy."

"Đi sớm thế? Ăn sáng chưa?"

"Một lát sẽ ăn." Tiết Cẩn vỗ mặt nàng hai cái: "Mau xuống khóa cửa cho mình."

"Ok."

Tốn Như bước xuống giường, cùng Tiết Cẩn đi ra ngoài, nhưng bản thân dừng lại ở cửa không đi nữa.

"Đi cẩn thận nhé."

"Ân."

Tiết Cẩn nói: "Nhớ khóa cửa cẩn thận."

"Ok!"

Đợi khi Tiết Cẩn đi rồi, Tốn Như mới đóng cửa phòng lại, sau đó tiếp tục nhảy lên giường ôm chăn tìm Chu Công đánh cờ.

Lúc xuống đến cửa ký túc xá cũng đã là sáu giờ, Tiết Cẩn đứng chờ Kỷ Huyền, không biết nàng ấy đến khi nào mới đến. Lẽ ra hôm qua Tiết Cẩn phải hỏi xin số điện thoại của Kỷ Huyền, nhưng nàng lại quên mất, muốn liên lạc cũng không được.

Ở đối diện, Kỷ Huyền nhìn thấy Tiết Cẩn bước ra, liền lái xe đi về phía nàng.

Chiếc xe hơi màu đỏ của hãng Lamboghine từ từ tiến về phía Tiết Cẩn, những người đi xung quanh lập tức tản ra hai bên, trầm trồ kinh ngạc nhìn chiếc xe.

Tiết Cẩn thấy xe đến gần liền lùi lại một chút, cũng không nghĩ người bên trong xe là Kỷ Huyền.

Đến khi nhìn thấy Kỷ Huyền từ trong xe bước ra, Tiết Cẩn tái mặt, nàng ấy mới 17 tuổi a, chưa có đủ tuổi lái xe hơi đâu!!!

Kỷ Huyền thấy Tiết Cẩn đứng ngốc ra, liền nói: "Mau lên xe, chị đưa em đi."

"Ách..."

Tiết Cẩn có chút không an tâm giao phó tính mạng của mình cho Kỷ Huyền, nhưng nếu không lên xe của nàng ấy thì không thể đến được chỗ làm, đành phải tiến lên một chút.

Kỷ Huyền liền mở cửa xe cho nàng, tay đặt ở trên, ngăn cản không để đầu của Tiết Cẩn đụng trúng mui xe.

Xong xuôi Kỷ Huyền qua bên kia mở cửa xe đi vào, khởi động xe, chân nhẹ nhàng đạp ga, xoay vô lăng, xe chầm chậm lăn bánh.

"Em không mang theo quần áo sao?"

"Hả?" Mang theo quần áo là ý tứ gì?

Kỷ Huyền nhìn qua Tiết Cẩn, nói: "Mùa hè này chị sẽ không quay về ký túc xá nữa, chẳng lẽ em muốn chị mỗi ngày đều đưa đón em như vậy?"

"Nhưng chị không có nói..."

Kỷ Huyền nhìn đường đi ở phía trước, nói:"Không sao, chị sẽ mua quần áo khác cho em."

"Nhưng như vậy có chút không ổn, hay là..."

"Đừng lo, nhà của chị có rất nhiều phòng, chìa khóa sẽ giao cho em, yên tâm rồi chứ?"

"Em..." Tiết Cẩn thở dài, dù gì nàng cũng cần công việc này, vẫn nên ở lại nhà của nàng ấy vậy.

"Mỗi tuần em có thể về ký túc xá của trường vài ngày."

"À, vâng..."

Suốt đường đi sau đó, các nàng cũng không ai nói với ai câu nào nữa.

Rất nhanh cũng đến được nhà của Kỷ nữ thần, nàng ấy dừng xe lại trước cổng, lập tức cổng tự động mở ra, tạo một lối vừa đủ cho xe đi qua. Kỷ Huyền lái xe vào trong nhà, sau đó cửa tự động đóng lại.

Kỷ Huyền đẩy cửa bước xuống xe, rồi đi qua bên cạnh mở cửa xe cho Tiết Cẩn, nói: "Đến nơi rồi."

Tiết Cẩn mím môi dưới, chầm chậm bước xuống xe, bị cảnh tượng trước mắt dọa cho ngây người. Trước mặt nàng là một hồ nước lớn, ở giữa có tượng nữ thần mặt trăng trong huyền thoại Hy Lạp, xung quanh hồ trồng rất nhiều những loại hoa cỏ khác nhau. Xa hơn một chút là tòa dinh thự nguy nga, Tiết Cẩn ngẩng đầu lên nhìn, cao đến chóng mặt, nơi này có phải để cho người ở không a?!

Đột nhiên xung quanh vang lên tiếng bước chân, từ trong nhà hai hàng hầu nữ chạy ra, đứng ở hai bên, cung kính cúi đầu.

"Tiểu thư đã về!"

Kỷ Huyền xoay sang Tiết Cẩn, nói: "Đi vào thôi."

"Ách... vâng..."

Chậm rãi đi theo phía sau Kỷ Huyền, Tiết Cẩn có chút hồi hộp, người giúp việc đông như vậy còn cần thuê nàng nữa sao!?

Lúc vào sảnh chính cũng có hai hàng người hầu kéo dài bất tận, Tiết Cẩn cảm thấy hít thở không thông, nhiều người như vậy mà vẫn còn thừa công việc cho nàng làm sao? rốt cuộc là công việc ở đây nhiều đến mức nào a?

Từ quản gia từ trong nhà bước ra, cung kính nói: "Tiểu thư đã về."

Kỷ Huyền không nhanh không chậm nói: "Từ thúc, lấy một bộ quần áo cho em ấy đi."

"Là người hầu sao?"

Kỷ Huyền liếc Từ quản gia một cái, hắn liền ngậm miệng lại, biết nữ tử trước mặt không phải người tầm thường, tự biết phải lấy cho nàng bộ quần áo nào.

Từ quản gia làm hành động mời, nói: "Tiểu thư mời theo tôi."

Tiết Cẩn xấu hổ nói: "Cứ gọi Tiết Cẩn là được rồi."

"Vâng, mời theo tôi."

Tiết Cẩn cũng nhanh chóng đi theo phía sau Từ quản gia lấy quần áo, nàng đưa mắt nhìn xung quanh, phát hiện mỗi hầu nữ khác nhau đều có những bộ quần áo khác nhau. Ví dụ như những nữ hầu đứng ở ngoài cổng mặc bộ váy màu lam nhạt, còn nữ hầu bên trong biệt thự mặc bộ váy màu đen trắng, còn có những người hầu làm vườn thì mặc váy màu nâu đất. Không biết bản thân sẽ làm ở vị trí nào, Tiết Cẩn có chút lo lắng, yên lặng đi theo phía sau Từ quản gia.

Lát sau cũng đến được nơi cần đến, trước mặt là một cánh cửa màu đen xám, cao đến mức phải ngẩng đầu mới nhìn thấy hết.

Từ quản gia nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào, làm hành động mời.

Tiết Cẩn cắn môi dưới, chậm chạp đi vào, không quên đưa mắt nhìn xung quanh.

Từ quản gia thấy nàng lo lắng liền nói: "Tiết tiểu thư đừng lo."

Tiết Cẩn nghe Từ quản gia nói vậy càng thêm lo lắng, không dám đi vào tiếp.

Từ quản gia liền đi vào, lựa cho Tiết Cẩn một bộ quần áo, đưa cho nàng.

Tiết Cẩn phát hiện bộ này so với những bộ quần áo mà các hầu nữ mặc ở bên ngoài có chút không tương đồng. Chất vải cũng tốt hơn nhiều, còn là màu đỏ, như vậy nàng sẽ làm ở vị trí nào đây?

"Từ quản gia, con sẽ làm ở vị trí nào vậy?"

"Sau này gọi là Từ thúc được rồi." Từ quản gia nói: "Con sẽ làm người hầu riêng của tiểu thư."

"Hả?"

Từ quản gia nói tiếp: "Đừng lo, hiện tại tiểu thư vẫn chưa có người hầu riêng, vị trí này cũng chỉ có một mình con."

Nói xong còn ý vị thâm trường nhìn Tiết Cẩn.

"Con mau đi thay đồ đi, đừng để tiểu thư đợi lâu."

Tiết Cẩn có chút bất khả tư nghị, nhưng vẫn cầm lấy bộ váy đỏ mà Từ quản gia đưa, chậm chạp đi vào phòng thay đồ. Bộ váy này tương đối giống với các dạng váy của hầu nữ ở phương Tây, phần váy hơi phồng, áo có nút, ren bèo lá sen ở cổ và tay áo.

Cảm thấy váy có chút ngắn, Tiết Cẩn mấy lần vuốt mép váy cũng không khiến mép váy xẹp xuống được, bất mãn phồng má, càng cố sức vuốt.

Đến khi Từ quản gia ở bên ngoài mở miệng thúc giục Tiết Cẩn mới chịu ngừng vuốt váy, đẩy cửa đi ra ngoài.

Từ quản gia có chút kinh ngạc, tiểu nữ hài này đúng là rất gầy, nhưng những vị trí cần nảy nở đều phát triển đến mức khả ái, là một cực phẩm omega khó ai bì kịp. Thảo nào tiểu thư nhà hắn lại đối với tiểu nữ hài này quan tâm đến như vậy, nguyên lai là bị nàng ta câu dẫn hồn phách mất rồi.

"Tiết tiểu thư đã xong rồi chứ?"

"Ách... Từ thúc..."

"Sao?"

Tiết Cẩn xấu hổ nói: "Có thể đưa con một bộ váy khác được không, nó ngắn quá, nếu khi làm việc cúi xuống sẽ..."

Từ quản gia khẽ cười, nói: "Quần áo ở đây đều đồng dạng như vậy, không còn bộ nào khác đâu."

"Ách..."

Tiết Cẩn nghẹn lời, mặc loại váy này nếu lúc leo trèo quét dọn thì như thế nào a?

Kẻ nghĩ ra bộ quần áo này cũng quá biếи ŧɦái rồi!!!

Đành theo Từ thúc rời khỏi phòng, Tiết Cẩn vừa đi vừa vén mép váy, nhưng lại không có cách nào khiến nó xẹp xuống a~

Từ quản gia dẫn nàng đến một căn phòng lớn có cánh cửa màu đen, nhẹ nhàng nâng tay gõ cửa: "Tiểu thư, vị tiểu thư đó thay đồ xong rồi."

"Vào đi."

Từ quản gia chậm rãi đẩy cửa vào, nói: "Mời tiểu thư vào."

Thấy Từ quản gia không đi theo, Tiết Cẩn vội hỏi: "Tứ thúc không cùng vào?"

"Không, chỉ một mình tiểu thư thôi."

Nói xong, Từ quản gia đặt tay phải lên ngực trái, cúi người một góc chín mươi độ: "Tiểu thư, tôi lui xuống nhé."

"Được."

Thấy Từ quản gia bỏ đi, Tiết Cẩn càng cuống quít, đứng mãi ở ngoài cửa không chịu vào, vẫn dùng sức vuốt mép váy xuống.

Kỷ Huyền đợi mãi không thấy Tiết Cẩn đi vào liền tự mình đi ra xem thử, thấy nàng đang cực lực vuốt mép váy, không khỏi dở khóc dở cười.

Tiết Cẩn thấy Kỷ Huyền đi ra liền giật mình, vô thố lùi lại: "Kỷ... Kỷ sư tỷ..."

"Vào thôi, đứng ở đây làm gì?"

"...Ân..."

Tiết Cẩn cắn môi dưới, cúi đầu xuống đi vào trong phòng của Kỷ Huyền, tay vẫn không quên vuốt xuống mép váy phồng.

Kỷ Huyền trở về chỗ ngồi của mình, chỉ vào cái ghế bên cạnh, nói: "Ngồi đi."

"Ách..."

Tiết Cẩn ngoan ngoãn đi đến, ngồi xuống cạnh Kỷ Huyền, nói: "Sư tỷ, chị có chuyện gì cần em làm không?"

"Không cần, bây giờ cứ ngồi ở đây đi."

"Hả?"

Kỷ Huyền không trả lời nghi vấn của Tiết Cẩn, tiếp tục gõ bàn phím lạch cạch, trong căn phòng lớn cũng chỉ còn tiếng gõ bàn phím.

Tiết Cẩn có chút mất tự nhiên, rõ ràng đến đây là người giúp việc, sao bây giờ lại ngồi không như vậy rồi?

Thấy Tiết Cẩn loay hoay, lo lắng đến hai tay vò nát cả gấu váy, Kỷ Huyền chỉ có thể tùy tiện nói: "Em lấy hộ chị quyển sách."

"Nga, quyển sách nào?"

Kỷ Huyền nói: "Hàng thứ bảy, ô số mười ba, có bao nhiêu sách lấy hết xuống đây đi."

"À, vâng."

Tiết Cẩn nhanh chóng đứng dậy, đi đến kệ sách, ngẩng đầu lên nhìn kệ sách chất đầy sách cao đến đáng sợ, không khỏi hít một ngụm lãnh khí.

Chậm rãi đếm từng hàng, Tiết Cẩn ngẩng đầu lên, hàng số bảy, ô số mười ba tương đối cao, chỉ có thể dùng thang để đi lên.

Tiết Cẩn nhìn xung quanh tìm thang, cuối cùng cũng thấy cái thang ở gần đó, vội kéo thang lại. Chậm rãi cởi giày bỏ ra ngoài, Tiết Cẩn dùng hai tay giữ chặt lấy thanh dọc của thang, chân đạp lên thanh ngang của thang mà đi lên. Lúc đi lên vẫn không quên vén mép váy ngắn đến đáng thương của mình, Tiết Cẩn vươn tay lấy bảy quyển sách nằm trong ô mười ba xuống, rồi mới chậm chạp từ trên thang leo xuống.

Đem bảy quyển sách đặt lên bàn, Tiết Cẩn nói: "Sư tỷ, của chị đây."

"Ngồi xuống, đọc hết chúng đi."

"Hả?!"

Không phải chứ!?