Có Một Cánh Bồ Công Anh

Chương 35



Sau khi hôn thõa mãn, Kỷ Huyền mới buông Tiết Cẩn ra, còn liếm môi một cái, luyến tiếc hương vị ngọt ngào khi nãy.

Gương mặt Tiết Cẩn đỏ bừng lên, xấu hổ cúi đầu nhìn mũi giày mình, vô thức đưa tay lên chạm môi mình, trên môi còn vương một lớp nước mỏng.

Kỷ Huyền nói: "Cẩn, lại uy chị ăn."

Tiết Cẩn trừng mắt nhìn nàng, đang ở chỗ đông người lại làm trò này, còn không thấy xấu hổ mà đòi hỏi nữa sao!?

Kỷ Huyền vẫn thấy chưa đủ, chồm người đến, vươn lưỡi liếm lên môi của Tiết Cẩn, hô hấp cũng nặng nề: "Cẩn, lại uy chị."

Nhìn qua vai của Kỷ Huyền, phát hiện mọi người đều đang nhìn sang hướng khác, là cố tình lảng tránh không nhìn về phía này, có thể chuyện vừa rồi mọi người đều đã nhìn thấy hết.

Tiết Cẩn xấu hổ vô cùng, nhìn bản mặt vô lại của Kỷ Huyền đang đưa đến gần lại không nỡ vung tay đánh, chỉ có thể ngoan ngoãn nghe theo.

Lấy một miếng bánh, dùng môi ngậm lấy, chậm chạp rướn người lên.

Kỷ Huyền hài lòng mỉm cười, cúi xuống ăn miếng bánh, lại tham lam hôn lên môi của Tiết Cẩn.

Hai phiến môi chạm vào nhau như có một luồn điện xẹt qua, cả người đều kịch liệt run rẩy, cảm giác này quá mức chân thật, khiến các nàng đều cảm thụ một cách rõ ràng nhất.

Kỷ Huyền dùng sức ép sát Tiết Cẩn ra sau, tay vòng qua vòng eo nhỏ của nàng, điên cuồng hôn môi.

Tiết Cẩn bị sự tấn công dồn dập của Kỷ Huyền làm thần trí bất minh, cơ thể mềm nhũn ngã vào lòng của nàng ấy, để mặc nàng ấy ngược đãi hai phiến môi của mình.

"Ưʍ... Kỷ... Kỷ Huyền..."

Cảm giác được không khí trong phổi đều bị rút sạch, Tiết Cẩn hơi giãy dụa, nàng sắp không thở được nữa rồi.

Kỷ Huyền luyến tiếc buông Tiết Cẩn ra, vẫn còn muốn hôn nữa~

Tiết Cẩn ôm ngực thở dốc, mái tóc dài có chút tán loạn, đôi môi nhỏ nhắn bị hôn đến sưng đỏ, mọng nước...

Kỷ Huyền nuốt một ngụm nước bọt, đúng là quá mê người mà!!!

Thấy Kỷ Huyền nhích đến gần, Tiết Cẩn phòng bị lùi lại, nói: "Không được hôn nữa, em suýt bị chị làm cho chết ngạt rồi này!"

Kỷ Huyền cũng không dám làm càn nữa, hôm nay được hôn hai lần, hôm sau nhất định phải hôn được nhiều hơn!!!

Ở cách đó một hàng ghế, Mạch Dật Luân cũng bị cảnh tượng khi nãy làm cho kích động, hai mắt chăm chú nhìn Thượng Hoan đang ngồi bên cạnh mình.

Thượng Hoan phòng bị lùi lại, ánh mắt đó quá mức câu nhân rồi!

"A Hoan..." Mạch Dật Luân ấn Thượng Hoan ngã ra sau ghế, chồm người đến, cất giọng nói trầm khàn mê hoặc: "Em muốn..."

Thượng Hoan xấu hổ nói: "Không được, chúng ta đang ở trên xe mà."

"Em không biết, em muốn hôn chị ngay bây giờ."

Thượng Hoan trước nay chưa từng từ chối yêu cầu nào của Mạch Dật Luân, dù là có quá phận hay không, lần này cũng không ngoại lệ, để tùy ý nàng ấy.

Mạch Dật Luân được cho phép liền cúi xuống hôn lên đôi môi xinh đẹp của Thượng Hoan, dùng sức mút lấy, cuốn lấy đầu lưỡi của nàng trêu đùa.

Thượng Hoan nhắm mắt lại, đón nhận nụ hôn của Mạch Dật Luân, dần dần bị nàng ấy dẫn dắt đến một loại cảm xúc mới.

Vài omega gần đó nhìn thấy hai alpha phẩm cấp cao kích động đến mức phóng xuất tin tức tố không khỏi xấu hổ cúi đầu, tuyến thể cũng rục rịch muốn đáp lại.

Chỉ có tài xế vẫn ung dung như cũ, vì hắn là beta, không thể cảm nhận được bất kỳ tia tin tức tố nào.

Tốn Như ngồi ở gần cảm thấy có chút khó chịu, thầm than không ổn, nếu tin tức tố của alpha ngày càng dày thì nàng càng khó có thể chịu đựng được lâu.

"A Kiều, cậu có thuốc không?"

Tố Kiều lắc đầu, nói: "Đã uống mất rồi."

"Hả!?"

"Tin tức tố của hai người đó mạnh như vậy, không uống thuốc nhất định sẽ gặp chuyện a~"

"Nhưng còn mình thì sao?"

Tố Kiều dốc ngược cái túi, có hai thỏi son, điện thoại cùng tiền rơi xuống, không có bất kỳ viên thuốc nào.

Không phải chứ!?

Tốn Như vội che tuyến thể sau gáy, đưa mắt nhìn quanh, bây giờ nàng phải làm sao đây?

"Sư muội!"

Tốn Như ngẩng đầu lên, ở đây nhiều học muội như vậy là gọi ai a?

Phát hiện sau lưng nàng là một alpha nữ tính, gương mặt thanh tú thon gọn, khi cười lộ ra cái răng nanh nho nhỏ.

"Có phải khó chịu không?"

Tốn Như gật đầu.

Alpha đó chìa tay ra, bên trong lòng bàn tay là một viên thuốc màu trắng, nói: "Cầm lấy đi."

"Hả!?"

"Kỷ Huyền chính là như vậy, hễ kích động một chút liền phóng xuất tin tức tố, cho nên chị luôn mang theo một ít thuốc để giúp nàng ta giải quyết vấn đề ấy mà."

"À, vâng."

Tốn Như nhận lấy viên thuốc trong tay nữ alpha đó, hỏi: "Sư tỷ, em nhìn thấy chị có chút quen, chị có phải là Trịnh Lạc lớp 11S, lần trước đạt giải nhất môn kiếm đạo không?"

Tố Kiều nhìn Trịnh Lạc một lúc, cao giọng nói: "Đúng là Trịnh sư tỷ rồi."

Trịnh Lạc nhoẻn miệng cười, cái răng nanh sáng bóng, nói: "Được hai tiểu sư muội biết đến là vinh hạnh của chị nga~"

Tốn Như vừa gặp Trịnh Lạc đã thân, nói chuyện rôm rả suốt buổi, thật sự khiến người ta bất khả tư nghị!!!

...

Màn đêm nhanh chóng buông xuống, đảo C cách thành phố S một ngày đi xe, có thể sáng mai sẽ đến được nơi.

Tiết Cẩn sau khi dùng xong trà sữa liền chui rúc vào lòng của Kỷ Huyền, cọ vài cái, tìm một tư thế thoải mái để ngủ.

"Lạnh không?"

"Có một chút."

Kỷ Huyền cởϊ áσ khoác ngoài của mình phủ lên người Tiết Cẩn, xoa đầu nàng, nói: "Còn lạnh không?"

Cơ thể được bao bọc bởi mùi hương bạc hà thơm ngát cùng hơi ấm quen thuộc của người mình yêu, Tiết Cẩn một chút lạnh cũng không cảm nhận được nữa, rúc người vào lòng Kỷ Huyền.

"Không lạnh."

Tiết Cẩn tựa đầu vào vai của Kỷ Huyền, đây có lẽ là đêm đầu tiên các nàng ngủ chung như vậy, tuy chỉ là dựa vào vai nhau, nhưng vẫn cảm thấy vô cùng hạnh phúc.

"Ngủ đi." Kỷ Huyền hôn lên mắt của Tiết Cẩn, dịu dàng nói: "Sáng sớm mai sẽ đến nơi."

"Vâng."

Tiết Cẩn vùi đầu vào cổ Kỷ Huyền, nhỏ giọng nói: "Chị cũng ngủ đi."

"Hảo."

Kỷ Huyền đặt lên trán Tiết Cẩn một nụ hôn chúc ngủ ngon, điều chỉnh tư thế giúp nàng ấy ngủ thoải mái nhất, sau đó mới từ từ nhắm mắt lại.

Trong không gian yên tĩnh, chỉ có tiếng thở đều đều lại truyền đến tiếng bước chân.

Phát hiện Kỷ Huyền đã ngủ rồi, Nhạc Dĩnh Lệ liền nở nụ cười, cúi người xuống vuốt ve gương mặt tuyệt mỹ của nàng, trong lòng tràn ngập hạnh phúc. Cuối cùng nàng cũng có thể chạm vào gương mặt xinh đẹp này, nữ nhân này đẹp đến kinh tâm động phách, chỉ vì một lần nhìn vào ánh mắt ấy mà nàng bị giam giữ cả đời.

Còn đang mải mê vuốt ve gương mặt trắng sứ đó một cách mê luyến, Nhạc Dĩnh Lệ đột nhiên nghe thấy tiếng nói trầm thấp vang lên bên tai.

"Cút."

Nhạc Dĩnh Lệ giật mình, vô thố lùi lại một bước.

Cứ tưởng Kỷ Huyền đã ngủ nào ngờ nàng ấy vẫn còn thức, chậm rãi mở mắt ra, ánh mắt lạnh lẽo phóng về phía Nhạc Dĩnh Lệ.

"Kỷ... Kỷ Huyền... em..."

"Đừng dùng bàn tay dơ bẩn của cô chạm vào mặt tôi!"

Nhạc Dĩnh Lệ không ngờ được Kỷ Huyền lại nặng lời với mình như vậy, hốc mắt liền đỏ lên, nước mắt lưng tròng chực chờ rơi xuống.

"Kỷ Huyền, chị nói đi rốt cuộc em có điểm gì không bằng cô ta chứ?" Nhạc Dĩnh Lệ ủy khuất nói: "Em là hoa khôi của trường đó, chị lẽ nào không biết? sao chị lại có thể chọn một cô gái bình thường như Tiết Cẩn chứ?"

Kỷ Huyền chẳng buồn trả lời, nâng tay chỉnh lại cái áo khoác đang phủ lên người của Tiết Cẩn.

Nhạc Dĩnh Lệ không cam lòng, nàng chạy đến kéo tay Kỷ Huyền: "Kỷ Huyền chị mau nhìn em, em mới xứng đáng với chị, chị mau nhìn em đi!"

Kỷ Huyền giận dữ hất tay Nhạc Dĩnh Lệ ra, quát lên: "Cô phát điên cái gì thế hả?"

Nhạc Dĩnh Lệ lảo đảo lùi về sau, đôi mắt đỏ hoe, nước mắt cũng lã chã rơi xuống: "Chị rốt cuộc có biết ai mới xứng đáng với chị hay không? chị xem cô ta kìa, không giàu bằng em, không đẹp bằng em, cũng không có yêu chị nhiều bằng em, sao chị lại chọn cô ta mà không phải chọn em?"

Kỷ Huyền dùng ánh mắt "cô điên rồi sao" để nhìn Nhạc Dĩnh Lệ, trong mắt hoàn toàn không có một tia nhu tình nào.

"Ưʍ..."

Tiết Cẩn trong lòng Kỷ Huyền khẽ cựa quậy, khi ngủ còn chảy nước miếng~

Kỷ Huyền không chê bẩn, lại còn ôm Tiết Cẩn chặt hơn, sợ nàng sẽ lạnh, trong mắt chỉ toàn nhu tình ấm áp, trên môi còn hiện hữu nét cười ôn nhu.

Nhạc Dĩnh Lệ chua xót nở nụ cười: "Rồi sau này chị sẽ hối hận."

Nói xong Nhạc Dĩnh Lệ xoay người trở về chỗ ngồi của mình, nàng nhất định sẽ khiến Kỷ Huyền nhận ra được ai mới là trân bảo!

...

Bảy giờ sáng hôm sau cũng đến được đảo C, ánh nắng trải dài trên nền cát trắng, sóng vỗ vào bờ, vang lên một thứ âm thanh trong trẻo. Đây là một đảo nhỏ không người ở cho nên xung quanh không có bất kỳ nhà cửa nào, cũng không bị ô nhiễm, biển xanh cát trắng trải dài bất tận.

Kỷ Huyền ôm Tiết Cẩn vẫn còn đang say ngủ xuống xe, rảo bước đi đến bờ biển.

Cảm nhận được mùi gió biển nồng nàn, Tiết Cẩn từ từ tỉnh dậy, nâng tay dụi mắt, trước mắt hiện ra một vùng biển rộng mênh mông. Ánh nắng chan hòa ấm áp phủ lên người, Tiết Cẩn nâng tay lên che, từng tia sáng xuyên qua kẽ ngón tay chạm vào đôi mi dài trong suốt.

"A!?" Tiết Cẩn phát hiện mình đang được Kỷ Huyền ôm lên, có chút ngại ngùng, nói: "Kỷ Huyền chị bỏ em xuống đi."

"Chị đưa em đi ngắm biển không thích sao?"

"Ân, thích." Tiết Cẩn dụi vào lòng của Kỷ Huyền: "Cảm ơn chị."

Kỷ Huyền mỉm cười, hôn lên mái tóc của Tiết Cẩn, dịu dàng nói: "Đi vào thôi, mọi người đang gọi tập trung."

"Vâng."

Đến chỗ tập trung, đoàn trưởng liền bảo alpha mang tất cả hành lý của omega xuống xe, sau đó mới đứng trên một mỏm đá lớn cầm loa hét lên.

"Chúng ta sẽ tham gia một cuộc thi nhỏ, một alpha sẽ bắt cặp với một omega, trong thời gian ngắn nhất phải dựng xong lều, với điều kiện phải chắc chắn và đẹp sẽ trở thành người chiến thắng."

Mọi người cũng bắt đầu chọn cặp cho mình, đều là omega lựa chọn alpha cho mình, không có một alpha nào tự mình chọn omega. Kỷ Huyền và Tiết Cẩn đương nhiên sẽ là một cặp, và không một ai dám có ý kiến gì.

Còn Tốn Như và Tố Kiều vẫn còn loay hoay chưa tìm được người ghép cặp với mình, cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý các nàng là hai omega thừa ra.

Đột nhiên Trịnh Lạc xuất hiện, chìa tay ra trước mặt Tốn Như, nói: "Sư muội, chúng ta bắt thành một cặp đi."

"Ách...nhưng còn A Kiều?"

Trịnh Lạc cười nói: "Diệp Ân vẫn chưa có omega, để Tố Kiều bắt cặp cùng cô ấy đi."

Gương mặt Tố Kiều tái mét, không phải chứ!?

Tốn Như không một tí nhân đạo phủi mông đi cùng Trịnh Lạc, bỏ lại Tố Kiều rầu rĩ đứng một chỗ.

Diệp Ân lại không có ý muốn tham gia cùng Tố Kiều, quyết định tự mình làm.

Đoàn trưởng thấy vậy liền cầm loa hét lên: "Phải cùng làm mới được tính điểm!"

Tố Kiều rầu rĩ đi đến, nói: "Diệp sư tỷ chị cũng không thể trách em và A Như, chuyện Kỷ sư tỷ là Huyễn Diệp Chí bọn em ai cũng không biết, làm sao biết được..."

"Không cần nói nữa." Diệp Ân lạnh nhạt nói: "Không lâu nữa đâu Tiểu Cẩn sẽ quay về với chị."

"Chị định làm gì a?"

Dù gì Tiết Cẩn cũng là bạn thân nhất của nàng, nàng không thể trơ mắt nhìn mối lương duyên của nàng ấy và Kỷ Huyền bị kẻ khác phá hỏng.

Nhưng Diệp Ân cũng không nói gì nữa, tiếp tục dựng lều.

Còn ở chỗ của Kỷ Huyền và Tiết Cẩn vẫn chưa có làm gì cả, khiến nhiều người có chút bất khả tư nghị.

Tiết Cẩn thấy mọi người sắp làm xong rồi, mà Kỷ Huyền vẫn còn ung dung dựa vào mỏm đá ngắm mây bay không khỏi cuống quít như bị ai dí lửa vào mông: "Kỷ Huyền sao chị vẫn chưa làm? Hay là chị không biết làm a?"

"Đừng sốt ruột, chờ thêm một chút nữa đi." Kỷ Huyền vươn tay ôm lấy Tiết Cẩn, nói: "Em xem trời hôm nay thật đẹp, một lát chúng ta ra biển chơi nhé?"

"Nga, cũng được~"

Các nàng bắt đầu nói chuyện về biển, hoàn toàn không xem cuộc thi của ban tổ chức ra gì.

Lúc những nhóm tham gia gần dựng xong lều thì Kỷ Huyền mới đứng dậy, lấy trong balo một bọc vải màu nâu.

"Cẩn, đến đây."

"Vâng."

Tiết Cẩn nhìn cái lều, nói: "Kỷ Huyền chị là đang tự tin về tốc độ dựng lều của mình sao? bây giờ mọi người đều sắp hoàn thành rồi chị mới làm sao?"

"Đừng lo."

Kỷ Huyền đặt cái lều xuống đất, không ngờ một bọc vải nhỏ khi chạm đất liền phồng lên thành một cái lều lớn, cái này chính là loại lều thông minh số lượng có hạn.

Tiết Cẩn đỡ trán, nguyên lai Kỷ Huyền đã sớm tính trước.

Kỷ Huyền đạp những cây đinh nhô lên, cái lều chắc chắn nằm ở đó, dù cho bão cấp 12 đi qua cũng không bay được.

Tiết Cẩn nhỏ giọng nói: "Kỷ Huyền, chị thật sự quá gian xảo rồi."

Kỷ Huyền mặt không đỏ tim không đập nói: "Cảm ơn phu nhân đã khen."

Tiết Cẩn thở dài một tiếng, không dám nhìn mặt những đội chơi khác.