Thấy Diệp Ngọc Tinh có vẻ đã bình tĩnh lại, Maggie liền thả Diệp Ngọc Tinh ra khỏi bong bóng, cô bé nhìn cậu, lẩm bẩm:
“Tui đã giúp anh nhiều lắm luôn đó.”
Diệp Ngọc Tinh nghi hoặc nhìn cô:
“Em giúp anh cái gì?”
Maggie đếm ngón tay:
“Anh nhìn đi, tui đã nhắc nhở anh bằng truyện cổ tích, tui còn cố ý làm đám ác ma đó để lộ ra sự thật nữa.”
Cô nghiêng đầu, tuyên bố công lao:
“Hơn nữa tui còn mở cửa sau cho anh! Tui chưa từng để anh rút phải những lá bài nguy hiểm chết người!”
Diệp Ngọc Tinh hơi cứng lại:
“Vậy tại sao em không nói thẳng cho anh biết ai là dị tộc, mà còn muốn anh chơi cái trò này?”
Maggie cảm thấy kỳ quái nhìn cậu, nói như một lẽ đương nhiên:
“Nói thẳng cho anh biết thì rất nhàm chán. Hơn nữa, chẳng phải anh đã đoán ra rồi sao?”
Diệp Ngọc Tinh tuyệt vọng vò đầu bứt tóc:
“Vậy đến tột cùng là trò chơi này có ích lợi gì vậy?”
Maggie nắm tay Diệp Ngọc Tinh, nói với vẻ mặt đầy chân thành:
“Để anh có được hảo cảm của ác ma, trở thành bạn với ác ma. Nhiệm vụ tìm kiếm dị tộc của trò chơi này, chính là để giúp anh tiếp xúc với những người khác.”
Cô lấy ra một con dao găm được trang trí đẹp mắt từ trong túi váy của mình, đưa nó cho Diệp Ngọc Tinh:
“Bây giờ, chúng ta hãy nói về các quy tắc thực sự của trò chơi.”
Maggie hắng giọng hai lần:
“Thật ra tui là một phù thủy có khả năng dự đoán tương lai. Trước khi trò chơi bắt đầu, tui tiên đoán được rằng sẽ có bảy ác ma trở thành thủ phạm hủy diệt thế giới. Cho nên! Tui đã tìm thấy anh —— Diệp Ngọc Tinh. Chúng ta hãy cùng nhau giết chết ác ma cứu vớt thế giới đi!”
Diệp Ngọc Tinh không nhận dao găm mà xoay người đi ngay. Maggie nắm lấy quần áo cậu không cho cậu đi, hét lên:
“Những gì tui nói đều là thật đó!”
Diệp Ngọc Tinh mặt không cảm xúc nhìn cô bé:
“Không muốn, anh không muốn giết người, anh cũng không muốn chơi game.”
Maggie:
“Vậy còn những người bạn trong hiện thực của anh thì sao? Anh không quan tâm đến họ hả? Ác ma độc ác sẽ giết tất cả bọn họ.”
Diệp Ngọc Tinh cau mày:
“Đầu tiên, anh không cảm thấy bọn họ sẽ giết người. Thứ hai, tại sao lại là anh?”
Maggie chớp mắt:
“Bởi vì tui chọn anh. Anh đã có được sự tin tưởng của ác ma, bọn họ sẽ không đề phòng anh.”
Cô nhét dao găm vào trong tay Diệp Ngọc Tinh:
“Anh không muốn biết sự thật về cái chết của cha mẹ trong vụ tai nạn hàng không đó sao?”
Diệp Ngọc Tinh sửng sốt một chút:
“…… Ý của em là?”
Maggie đảo mắt:
“Tóm lại, anh dùng luật chơi mới hoàn thành nhiệm vụ, tui sẽ giúp anh hồi sinh cha mẹ mình.”
Cô lắc tay Diệp Ngọc Tinh, làm nũng nói:
“Rất đơn giản luôn, anh chỉ cần cắm con dao găm này vào tim của ác ma là được. Giúp một chút đi mà!”
Cô nhìn Diệp Ngọc Tinh:
“Anh quên Hans và Mary đã chết sao? Diệp Ngọc Tinh, đừng tin vẻ ngoài giả dối của ác ma.”
Diệp Ngọc Tinh há miệng thở dốc:
“Thế nhưng……”
Maggie khẽ thở dài:
“Được rồi, tui biết anh mềm lòng. Bất quá, trên thực tế thì anh không giết chết ác ma được đâu, anh cắm con dao găm này vào tim bọn họ thì chỉ có thể tạm thời phong ấn bọn họ thôi!”
Mí mắt Diệp Ngọc Tinh giật giật:
“En nghĩ anh sẽ tin vào câu chuyện nhảm nhí của em à?”
Maggie vô tội nhìn cậu:
“Những gì tui nói đều là thật, nếu anh không tin, thử một lần là biết.”
Cô nhẹ giọng nói:
“Con người thì làm sao có thể giết được ác ma mạnh mẽ chứ? Trong dao găm có ma thuật phong ấn.”
Diệp Ngọc Tinh: “……”
Nói thật, Diệp Ngọc Tinh không tin cô bé này một chút nào hết, nhưng nếu cậu không đồng ý thì sẽ không bao giờ thoát khỏi trò chơi này được. Cậu suy nghĩ một lúc, quyết định xem xem có thể bày mưu tính kế với những người khác để ra ngoài hay không, cậu nhìn cô bé ngây thơ đáng yêu trước mặt, giả vờ bình tĩnh chớp mắt một cái:
“Có thể, anh đồng ý với em.”
Maggie vui vẻ nhảy cẫng lên:
“Thật hả? Quá tốt rồi!”
Cô ôm chặt Diệp Ngọc Tinh:
“Anh tốt quá à!”
Diệp Ngọc Tinh: “……” Có cảm giác tội lỗi khi lừa gạt một đứa trẻ.
Sau khi Maggie hưng phấn xong:
“Được rồi, giờ tui sẽ nói cho anh biết luật chơi. Tui đã tách ác ma ra và đặt họ vào những khu vực khác nhau trong cùng một không gian. Bản chất của những khu vực này đều là giấc mơ của ác ma, cho nên tui cũng không chắc sẽ có chuyện gì xảy ra. Nhưng có một điều anh phải coi chừng, đó là đừng để ác ma gặp nhau, cũng đừng để bọn họ nhận ra rằng mình đang nằm mơ.”
Diệp Ngọc Tinh:
“Gặp nhau thì chuyện gì sẽ xảy ra?”
Maggie nghiêng đầu:
“Không biết nữa, mà chắc là sau khi bọn họ gặp nhau rồi phát hiện mình đang ở trong mơ thì sẽ toi đấy.”
“Ngoài ra, lúc vượt qua ranh giới của những giấc mơ thì sẽ có nhắc nhở. Cố lên!”
–
Trước khi đi, Diệp Ngọc Tinh bỗng nhiên lại nghĩ đến một chuyện:
“Tại sao gương thần mà em cho anh lại nói Tả Khâu là con người vậy?”
Maggie nhảy lên hậm hực nói:
“Anh quên rồi sao? Anh ta đã từng rút thẻ một lần, tác dụng là che giấu thân phận.”
Diệp Ngọc Tinh sửng sốt một chút:
“Cho nên anh ấy nói tác dụng của tấm thẻ được rút là trị thương, cũng là gạt anh thôi sao?”
Maggie nhìn cậu như một tên ngốc:
“Chứ còn gì nữa?”
____ ____ ____
Nhật ký của Maggie:
Maggie: Hóa ra ác ma cũng sẽ nằm mơ.
Maggie: Nhận dao găm của tui, đằng ấy sẽ lập tức có độc nha!
–
Đôi lời từ tác giả:
Đố vui không thưởng: Maggie đã nói bao nhiêu lời nói dối trong chương này.