Nhẹ nhàng thì nhẹ nhàng, nhưng khi Diệp Ngọc Tinh đã ngồi lút cán thì eo và đùi vẫn căng thẳng run lên, cậu ôm chặt vai Eugene, run rẩy nói:
“Căng, căng quá……”
Eugene cười khẽ, cưng chiều nhìn cậu:
“Vậy em tự làm nhé?”
Sao Diệp Ngọc Tinh có thể tự làm được, vừa ngồi xuống thì mông cậu đã căng ra chẳng thể đứng dậy được, cậu thử dịch mông để nhỏm lên, hai tay đè lên bụng Eugene, khiến y phát ra một tiếng rên rỉ nghẹn ngào. Cậu tuyệt vọng ngồi xuống lại, nắm lấy cánh tay của Eugene lẩm bẩm:
“Không thể tự làm được.”
Eugene nắm mông cậu, nhẹ nhàng chịch cậu, cũng không đút hết bản thân vào trong mà để lại nửa cây ở bên ngoài, sau đó thúc vào thật mạnh khiến Diệp Ngọc Tinh rên rỉ như một mèo con. Bản thân Diệp Ngọc Tinh thoải mái rồi, cũng mặc kệ Eugene thế nào, cậu dựa vào ngực Eugene cọ xát, cuối cùng không cảm thấy nóng nữa, thậm chí còn có chút buồn ngủ.
Eugene cúi đầu nhìn cậu trong chốc lát, cảm thấy cậu rất thú vị, cố ý ở thời điểm Diệp Ngọc Tinh nhắm mắt đã thúc vào trong vừa mạnh vừa sâu, lại hung hăng cọ vào điểm nhạy cảm của cậu, Diệp Ngọc Tinh bật dậy, chân run run, hét lên “a” một tiếng. Cậu há miệng thở dốc một lúc rồi đè lại cánh tay Eugene, cau mày:
“Nhẹ nhàng, nhẹ nhàng một chút……”
Eugene ôm lấy eo cậu, dùng đuôi rắn quấn lấy chân cậu từng vòng, động tác chậm lại nhưng vẫn là đâm vào rất sâu. Y kéo cổ áo Diệp Ngọc Tinh ra, cúi đầu cắn ngực cậu, ngậm lấy núm vú màu hồng phấn đó, hết mút lại cắn.
Diệp Ngọc Tinh kéo tóc y, có chút khó chịu mà đá nhẹ vào cái đuôi rắn đang quấn quanh đùi mình:
Nhưng y vẫn thả lỏng đuôi rắn của mình, rồi dùng chóp đuôi cào nhẹ vào lòng bàn chân Diệp Ngọc Tinh.
Có lẽ là do trước đó đã uống máu của Eugene, hoặc cũng có lẽ là do Eugene dịu dàng hơn so với trước đó rất nhiều, thế nên dù Diệp Ngọc Tinh trong lúc mơ màng bị thúc cho bụng nhô lên thì cũng không cảm thấy khó chịu gì mấy. Cậu ôm lưng Eugene, lúc y thúc quá mạnh thì kìm lòng không được mà siết chặt tay, vẽ ra vài vệt đỏ trên tấm lưng trắng nõn của Eugene.
Diệp Ngọc Tinh mở mắt nhìn trong chốc lát, chột dạ rút tay về. Một lát sau lại nhìn ngực mình, lẽ thẳng khí hùng, người xấu oán trách trước:. Ngôn Tình Hài
“Eugene, anh cắn đỏ ngực tôi rồi này!”
Eugene thấp giọng “ừ” một tiếng, cúi đầu hôn một cái lên đầu v* sưng đỏ của Diệp Ngọc Tinh:
“Hôn một cái sẽ lập tức không đau nữa.”
Y giương mắt nhìn thẳng vào mắt cậu, miệng phát ra tiếng rên khe khẽ, nhìn chăm chú đến mức Diệp Ngọc Tinh đỏ mặt đưa mắt sang nơi khác.
Diệp Ngọc Tinh đưa tay che mắt y, hàng lông mi dài cọ xát vào lòng bàn tay làm cậu cảm thấy hơi nhột.
Cậu nghe thấy y nhẹ nhàng nói:
“Hôn ta đi.”
Diệp Ngọc Tinh lại dùng bàn tay còn lại bịt kín miệng y, hung dữ nói:
“Không hôn anh đâu!”
Nghe vậy, Eugene dừng lại một chút, rồi nắm lấy eo cậu thúc lên vừa nhanh vừa tàn nhẫn, cơ thể Diệp Ngọc Tinh mất thăng bằng trước từng cú thúc, hoảng hốt nắm lấy cánh tay Eugene, cậu kêu lên vài tiếng “a a”, chút can đảm do được Eugene nuông chiều cũng biến mất, cậu nâng eo muốn né tránh nhưng lại bị y kéo lại gần, bắp đùi bị Eugene chịch đến run lên, sau đó bắn tinh trong tiếng thút thít đáng thương.
Eugene không đợi Diệp Ngọc Tinh cứng lên lại đã tiếp tục chịch cậu, cơ thể tiếp nhận khoái cảm mãnh liệt không kịp khiến đầu óc Diệp Ngọc Tinh thoáng chốc trống rỗng, cậu run rẩy chạm vào mặt Eugene, đưa miệng lại gần, ấm a ấm ức nói:
“Hôn anh, hôn anh mà……”
Sau khi bị cậu dùng môi cọ xát một lúc, Eugene mới mút môi Diệp Ngọc Tinh, đưa lưỡi liếm khoang miệng mềm mại ướt nóng của cậu, động tác chậm lại, tay xoa cái mông trắng nõn. Y mở mắt ra, dùng đôi mắt sáng nhìn hàng mi run rẩy của Diệp Ngọc Tinh, sau đó rũ mi xuống hôn sâu hơn.
Diệp Ngọc Tinh cảm thấy có thứ gì đó cứng rắn lạnh lẽo chạm vào tay mình, cậu mở mắt ra và nhìn thấy một chiếc nhẫn đá quý màu đỏ. Diệp Ngọc Tinh nhận ra đây là chiếc nhẫn mà Eugene luôn đeo trên tay trước đó, trong giấc mơ của Eugene, chiếc nhẫn này đã biến mất trong một thời gian ngắn, nhưng bây giờ nó lại xuất hiện. Có vẻ như Eugene muốn đeo nhẫn lên tay Diệp Ngọc Tinh, nhưng chiếc nhẫn đó quá lớn, cuối cùng Eugene hơi quay đầu, dùng một sợi dây xỏ vào nhẫn rồi đeo lên cổ Diệp Ngọc Tinh.
“Tặng em, mặt trăng nhỏ.”
____ ____ ____
Đôi lời từ tác giả:
Không hiểu sao viết một hồi nó trở thành truyện hài luôn rồi. (bất tài giận dữ)