Không ăn gì đã ngủ, đói vẫn hoàn đói, Diệp Ngọc Tinh ngủ được một lúc đã thức dậy vì cảm giác đói cồn cào, vừa mở mắt ra, cậu lập tức phát hiện mình đang ngậm núm vú Moore, chép miệng. Cậu sợ hãi trong lòng, nhả miệng ra rồi nhìn thấy hai núm vú lớn nhỏ khác nhau một cách rõ ràng của Moore, chột dạ ngẩng đầu lên thì lại đối diện với đôi mắt vô cảm đang nhìn sang đây của hắn.
Diệp Ngọc Tinh: “……” Ồ quao.
Cậu căng thẳng chớp mắt nhìn Moore một hồi, lén kéo áo của hắn che đi bên núm bị ngậm sưng to.
Moore mặt không cảm xúc nhìn cậu trong chốc lát:
“Thức rồi thì dậy đi.”
Diệp Ngọc Tinh vội vàng ngồi dậy, được Moore dùng một cái áo khoác lên cho. Cậu cầm lấy áo mặc vào người, đi theo sau Moore ra khỏi hang ngầm. Bên ngoài vẫn là vùng đất đỏ sậm chiếu rọi cho bầu trời đen nhánh, khó có thể nhìn thấy thời gian trôi qua.
Moore đi vài bước, ngoảnh lại thì thấy Diệp Ngọc Tinh đã tụt lại một khoảng cách khá xa, giờ đang nhảy lên để né vết nứt trên mặt đất. Mí mắt hắn giật giật, lại đi trở về bế Diệp Ngọc Tinh đặt lên trên vai mình.
Moore tăng nhanh tốc độ, dùng tốc độ ngày thường đi về phía trước tìm thức ăn, một lát sau ngẩng đầu lên lại trông thấy gò má bị gió thổi hơi đỏ ửng và đôi mắt gần như không mở ra được của Diệp Ngọc Tinh. Lúc này cả hai mí mắt hắn đều giật giật cùng một lúc, Moore giảm tốc độ, bắt đầu đi bằng tộc độ có thể được gọi là tốc độ rùa bò đối với hắn.
Sau nửa ngày, rốt cuộc hắn cũng đi đến đích.
Diệp Ngọc Tinh ngẩng đầu nhìn thấy cái cây mọc đầy quả vàng trước mắt, kinh ngạc thốt lên “wow” một tiếng. Moore nghiêng đầu nhìn cậu rồi đưa tay hái xuống một quả nhét vào trong tay Diệp Ngọc Tinh:
“Ăn cái này đi.”
Nghĩ nghĩ, hắn lại cầm lấy quả đó từ trong tay cậu, rồi chà chà lên quần áo mình, sau đó trả lại.
Diệp Ngọc Tinh nhận lấy cẩn thận cắn một miếng, phát hiện hương vị cũng không tệ lắm, có chút giống quả đào vàng. Cậu ăn hết một quả lại tiếp tục ăn đến quả thứ hai, lúc ăn được một nửa của quả thứ ba, cậu cảm thấy có thứ gì đó chọt vào đầu mình.
Diệp Ngọc Tinh ngẩng đầu, nhìn thấy nhánh cây màu vàng chọt đầu mình, lại nhìn men theo nhánh cây thì trông thấy một đôi mắt tròn không có mí mọc trên cây. Cậu hét lên một tiếng, vứt cái quả đang ăn dở ra ngoài.
Trên đường trở về, Moore nhìn thoáng qua Diệp Ngọc Tinh đang trề môi ngồi trên vai mình, đè nặng đầu mình, không biết nên nói gì. Một lát sau, hắn nói:
“Ma Vực chỉ có quái vật, không có thứ gì cậu có thể ăn đâu.”
Loay hoay một hồi, cuối cùng Moore vẫn tìm được thứ mà Diệp Ngọc Tinh nguyện ý ăn.
—— thịt đã được nướng chín của một ma thú không có mọc mặt người.
Moore chặt xuống bốn cái chân của ma thú, nướng một chân cho Diệp Ngọc Tinh ăn, ba cái còn lại thì xách về ổ.
Diệp Ngọc Tinh ăn đến miệng bóng nhẩy, ngồi trên vai Moore ợ một cái. Không thể không nói, mảnh đất trong giấc mơ của Moore thật sự là không thích hợp để sinh sống, ngay cả một chỗ để mông Diệp Ngọc Tinh có thể ngồi cũng không có. Đồng thời cũng không có bất cứ hình thức giải trí nào.
Trở lại trong ổ, Diệp Ngọc Tinh và Moore buồn chán nhìn nhau một lúc, sau đó cậu quay đi và bắt đầu tự giết thời gian. Cậu nhặt lên cái váy bị xé rách của mình, trải lên trên giường Moore, cố định cho mình một vị trí nhỏ, lại bị Moore đẩy vào tận trong cùng. Nhưng Diệp Ngọc Tinh cũng chỉ mất một chút thời gian để làm chuyện này thôi, cậu chớp mắt cùng Moore đang mặt không cảm xúc nhìn nhau một lúc, sau đó leo lên giường ngồi khoanh chân, quyết định thử xem có thể làm cho Moore nhớ ra mình là ai không.
“Moore, chúng ta giới thiệu với nhau đi! Tôi tên Diệp Ngọc Tinh.”
Moore nhướng mày, gật đầu như đã hiểu, ra hiệu biết rồi:
“Cậu đến từ đâu?”
Ánh mắt Diệp Ngọc Tinh hơi né tránh:
“Tôi sống ở đây nha. Còn anh?”
Moore:
“Tôi vẫn luôn sống ở đây, chưa từng rời khỏi.”
Diệp Ngọc Tinh cảm thấy mình đã nắm bắt được điều gì đó:
“Đây là nơi anh sinh ra sao?”
Moore hơi nghiêng đầu:
“Xem như.”
“Xem như là sao?”
“Giống như phần lớn ác ma trên mảnh đất này, tôi được sinh ra từ hỗn độn, không có cha mẹ, không có anh chị em. Chúng tôi được sinh ra để tàn sát, sống nhờ ăn thịt uống máu của đồng loại.”
Moore bỗng nhiên mỉm cười:
“Còn cậu, e rằng cả đời này cậu cũng chưa từng giết ai. Cậu dựa vào đâu để nói rằng mình đến từ đây chứ. Ngược lại, trên người cậu còn dính mùi tanh của ác ma cấp cao, nếu cậu nói mình là thú cưng của ác ma cấp cao ở lãnh địa khác, tôi còn có thể tin một chút đấy.”
Cuộc trò chuyện này không thể tiếp tục được nữa, Diệp Ngọc Tinh nằm xuống giường giả chết.
Moore nhìn cậu một cái:
“Tôi đi ra ngoài một chút, cậu đừng chạy lung tung đấy.”
Diệp Ngọc Tinh đợi đến khi xung quanh không còn động tĩnh gì, đột nhiên lật người như cá chép lộn mình đứng dậy khỏi giường.
Hừ, ngốc mới không chạy á.
–
Nửa tiếng sau, Diệp Ngọc Tinh bị ma thú bốn chân cấp thấp đuổi chạy tán loạn, cậu chạy đến nỗi lòng bàn chân bốc khói:
“Moore!!”
Không biết Moore chạy đến từ đâu khi nghe thấy âm thanh, hắn nhìn cậu bằng khuôn mặt không cảm xúc, khoanh tay nhìn bộ dáng bị đuổi chạy lung tung chật vật của Diệp Ngọc Tinh một lúc, sau đó mới kéo Diệp Ngọc Tinh lên ngay lúc con ma thú cấp thấp kia sắp cắn trúng mông cậu:
“Chẳng phải tôi đã bảo cậu đừng chạy lung tung rồi sao?”
Moore không tỏ ý kiến, hắn ôm eo Diệp Ngọc Tinh chậm rãi trở về ổ của mình.
Sau một hồi lăn lộn như vậy, Diệp Ngọc Tinh cảm thấy hơi mệt. Trên bầu trời không có mặt trời, cũng không biết thời gian trôi qua như thế nào, cậu xoay người leo lên giường, cuộn tròn người nằm lên vị trí nhỏ mà mình đã làm. Moore ngồi bên giường không biết đang làm gì, một lát sau mới trèo lên giường.
Diệp Ngọc Tinh nhắm hai mắt lại, rồi được Moore nhét thứ gì đó vào lòng bàn tay, cậu híp mắt giơ nó lên trước mặt và nhìn thấy rõ nó là một cái còi nhỏ làm bằng đá.
Moore dùng bàn tay che mắt Diệp Ngọc Tinh:
“Ngủ đi. Lần sau có chuyện gì thì thổi còi gọi tôi.”