Diệp Ngọc Tinh quay đầu lại, đối diện với đôi mắt đen tỏa ra một tia sáng tím của Tần Hạc Minh. Cậu sửng sốt một chút, giọng nói lộ ra chút nghi hoặc:
“Tần Hạc Minh?”
Tần Hạc Minh hơi nhướng mi:
“Sao vậy bảo bối, không quen biết anh à?”
Diệp Ngọc Tinh liếc nhìn xung quanh, cậu đang ở trong nhà, xung quanh được trang trí vô cùng xa hoa lộng lẫy.
Tần Hạc Minh gõ gõ chóp mũi cậu:
“Hoan nghênh đi vào địa bàn của anh.”
Anh suy nghĩ một chút rồi bổ sung một câu:
“Tuy rằng là cảnh tượng giả.”
Diệp Ngọc Tinh quay đầu nhìn anh, trên mặt lộ vẻ kinh ngạc:
“Anh biết là giả sao?”
Tần Hạc Minh nhìn cậu một cái:
“Đương nhiên.”
Anh quan sát sắc mặt của Diệp Ngọc Tinh:
“Sao thế? Người khác không biết hả?”
Diệp Ngọc Tinh gật đầu:
“Bọn họ…… Không biết.”
Tần Hạc Minh lộ ra biểu cảm ý tứ sâu xa:
“Vậy sao? Điều đó có nghĩa là em chưa gặp Tả Khâu trước anh?”
Diệp Ngọc Tinh ngây thơ gật đầu, nhìn Anh:
“Sao anh biết được vậy?”
Tần Hạc Minh cười một tiếng, không nói ra nguyên nhân, ngược lại chớp mắt một cái:
“Em đoán xem?”
Diệp Ngọc Tinh hừ một tiếng không để ý đến anh.
“Bởi vì giấc mơ này được làm quá ẩu tả, liếc mắt một cái liền biết là giả, mà Tả Khâu còn đa nghi hơn so với anh nữa.”
Tần Hạc Minh ôm cậu đi trở về:
“Vậy giờ em nói cho anh biết mình đã gặp được ai đi?”
Diệp Ngọc Tinh vươn tay đếm đếm:
“Percy, Eugene, Moore…… Chỉ mới gặp bọn họ thôi.”
Tần Hạc Minh “ồ” một tiếng thật dài:
“Vậy anh là người thứ tư?”
Diệp Ngọc Tinh ngẩng đầu nhìn anh một cái:
“Thứ tự ngẫu nhiên mà.”
Cậu đột nhiên nghĩ đến chính sự, kích động mà nhìn anh:
“Nếu anh nhớ rõ, vậy chúng ta nói về trò chơi đi?”
Tần Hạc Minh gật đầu:
“Được, em nói đi.”
Diệp Ngọc Tinh cẩn thận nhìn anh một cái:
“Anh có biết luật chơi đã thay đổi không?”
Tần Hạc Minh nhìn bộ dáng nhỏ bé đáng yêu của cậu mà không nhịn được cười, tiếp lời cậu:
“Thay đổi thành cái gì?”
Diệp Ngọc Tinh nặng nề thở dài một hơi:
“Haiz, ban đầu chẳng phải là bỏ phiếu sao?”
Cậu ngẩng đầu lén lút liếc nhìn Tần Hạc Minh:
“Tôi đã gặp người tổ chức trò chơi, cổ nói nếu tôi có thể phong ấn tất cả ác ma, cổ sẽ thả tôi về.”
Nói tới đây, cậu ưỡn thẳng bộ ngực nhỏ bé của mình:
“Nhưng mà! Tôi cảm thấy chúng ta có thể ra khỏi trò chơi theo cách khác.”
Cậu lén lút dụi dụi vào quần áo Tần Hạc Minh:
“Tần Hạc Minh, anh có biện pháp nào để ra ngoài không?”
Tần Hạc Minh nhìn thấy của động tác nhỏ Diệp Ngọc Tinh, tiếp lời cậu, ra vẻ trầm trọng nói:
“Như vậy à, vậy thì khó rồi.”
Nhìn thấy Diệp Ngọc Tinh nghiêm túc gật đầu như một con hamster nhỏ, anh không khỏi bật cười.
Nghe thấy tiếng cười, Diệp Ngọc Tinh cảm thấy kỳ quái mà ngẩng đầu liếc nhìn anh:
“Sao vậy?”
Tần Hạc Minh hắng giọng che giấu cho mình:
“Không có gì, tạm thời anh cũng không nghĩ ra biện pháp nào, hay là chúng ta ở đây nghỉ ngơi một lúc đi?”
Anh khom lưng đặt Diệp Ngọc Tinh lên ghế:
“Em có muốn ăn gì không?”
Mắt Diệp Ngọc Tinh sáng lên:
“Nơi này có đồ ăn sao?”
Tần Hạc Minh cười khẽ:
“Đương nhiên.”
Anh dặn dò quản gia chuẩn bị nước trái cây và bánh ngọt nhỏ cho Diệp Ngọc Tinh. Diệp Ngọc Tinh múc một miếng bánh ngọt nhỏ nhét vào trong miệng, hạnh phúc híp mắt lại, từ khi bắt đầu phó bản này, cậu chưa từng được ăn cái gì ngon cả, nghĩ đến đây cậu lại uống một hớp nước trái cây. Diệp Ngọc Tinh ngẩng đầu nhìn thấy Tần Hạc Minh đang chống tay nhìn mình:
“Anh không ăn sao?”
Tần Hạc Minh đột nhiên dựa lại gần, thừa dịp Diệp Ngọc Tinh chưa chuẩn bị mà liếm kem dính trên môi cậu:
“Bé cưng, ác ma không ăn đồ ăn của con người. Nếu em là nguyện ý để anh cắn em một ngụm, anh sẽ rất vui đấy.”
Diệp Ngọc Tinh hơi phồng má:
“Không có đâu!”
Cậu nghiêng đầu né Tần Hạc Minh:
“Chẳng phải trước đó anh cũng đã ăn sao?”
“Ăn là ăn, nhưng mùi vị lại nhạt như nước ốc vậy.”
Tần Hạc Minh duỗi tay chọt chọt gò má mũm mĩm của Diệp Ngọc Tinh:
“Anh còn tưởng rằng em sẽ mãi mãi không đoán ra bọn anh là ác ma đấy.”
Những lời này chọc phải cái chân đau của Diệp Ngọc Tinh, cậu tức giận hất tay anh:
“Hừ!”
Nếu không nhờ Tần Hạc Minh nhắc nhở, cậu cũng sắp quên luôn chuyện mình bị một đám ác ma chơi đến xoay quanh. Cậu có chút buồn bã dùng nĩa chọc chọc miếng bánh kem mềm mại:
“Tại sao các anh lại gạt tôi?”
Tần Hạc Minh rũ mắt nhìn cậu trong chốc lát:
“Không gạt em, thì chẳng phải là em sẽ sợ muốn chết sao? Huống chi, dựa theo luật chơi, bé cưng à, em tuyệt đối không có cách nào để qua ải.”
Anh nhìn cậu với một chút thương hại:
“Vào ngày đầu tiên bước vào trò chơi, bọn anh đã biết em là con người, nhưng ai ai cũng chọn giấu giếm cả. Em tưởng rằng dù em biết ai là dị tộc, bọn anh cũng sẽ lựa chọn bỏ phiếu cho em sao?”
Diệp Ngọc Tinh ngơ ngác nhìn anh:
“…… Tại sao?”
“Tại sao gì?”
Tần Hạc Minh nhìn Diệp Ngọc Tinh, anh dùng ngón tay xoa nhẹ gò má cậu, cụp mắt xuống nở một nụ cười dịu dàng:
“Bảo bối, em có biết đối với bọn anh mà nói, em giống thứ gì không?”
“Hoặc sinh động hơn một chút, thì giống như một miếng bánh kem được cho thêm hoa anh túc, chỉ cần cắn một miếng là chẳng thể nào cai được nữa.”
Diệp Ngọc Tinh sửng sốt một chút, sau đó quay đầu lại đụng phải đôi mắt toát ra vẻ u tối —— sâu không thấy đáy, như dòng sông đang chảy trong đêm tối của Tần Hạc Minh.
“Em không biết linh hồn của mình có sức hấp dẫn lớn đến mức nào đối với ác ma đâu.”