Nghe Tần Hạc Minh nói, Lâm Chỉ tỏ ra không thể tin được:
“Anh điên à?”
Sau đó, hắn kiên quyết nói:
“Tôi từ chối.”
Nhưng ngay giây tiếp theo, khi hắn nghiêng đầu trông thấy biểu cảm của Tả Khâu thì cảm giác vớ vẩn đã nảy lên trong lòng:
“Này, anh sẽ không thật sự đồng ý với chuyện vô lý đó đúng không?”
Tả Khâu hơi nheo đôi con ngươi thẳng đứng lại:
“Vậy cậu có lựa chọn nào tốt hơn không?”
Anh cười châm chọc:
“Hay là đợi giải quyết xong kẻ đứng sau trò chơi, chúng ta hãy bắt tay giết chết Percy, rồi cạnh tranh công bằng, tử chiến thế nào? Dù sao thì Ngọc Tinh cũng thích cái tên Percy có khuôn mặt khó ưa đó nhất.”
Lâm Chỉ mím môi không nói gì, trông Diệp Ngọc Tinh đúng là thích Percy nhất, đồng thời kết quả của cuộc đấu tranh của họ sẽ chỉ là tổn thất cho cả hai bên. Từ lâu, giữa các lãnh chúa đều tránh xảy ra xung đột, duy trì sự hòa thuận bề ngoài. Nếu không nhờ con game chết tiệt này, bọn họ vốn không có khả năng tụ tập bên nhau giống như bây giờ.
Cuối cùng, Lâm Chỉ ngẩng đầu:
“Mấy người hỏi ý kiến của Diệp Ngọc Tinh chưa?”
Tả Khâu sắc mặt lãnh đạm, biết Lâm Chỉ có ý thỏa hiệp, anh cũng chẳng thèm làm ra vẻ lịch sự nữa:
“Chúng ta bàn xong trước rồi nói sau.”
Anh nở nụ cười nửa miệng:
“Chắc sẽ có người từ chối.”
Tần Hạc Minh ngoài mặt thì cười, nhưng lại bực bội xoa xoa ngón tay:
“Adonis cũng đồng ý với việc chung vợ.”
Tả Khâu hơi nhướng mày, lộ ra vẻ hơi kinh ngạc:
“Thật sao? Tôi còn tưởng cậu ta là một ông già truyền thống đấy. Vậy thì, giờ Ngọc Tinh đang ở đâu?”
–
Diệp Ngọc Tinh bị Adonis nhốt trong lầu gác trên không, cậu không thể ra ngoài cũng không dám ra ngoài, còn phải chịu sự quấy rầy của Adonis hết lần này đến lần khác. Tuy rằng Diệp Ngọc Tinh rất thích mái tóc dài màu vàng của y, nhưng kể từ lần đầu tiên, Adonis không còn xuất hiện trong bộ dáng đó lần nào nữa.
Hôm nay, hiếm khi Adonis lại đi ra ngoài, Diệp Ngọc Tinh buồn chán đến mức kéo lông dê trên chăn ra vò thành một cục, cái chăn lông dê vốn trắng muốt mượt mà bị cậu làm cho lỏm chỏm, cậu lẩm bẩm:
“Mắc gì lại không cho tui ra ngoài chứ, đồ thối.”
Cậu làm bộ cục lông trong tay mình chính là Adonis, duỗi tay hung dữ vứt ra ngoài, một lát sau lại ỉu xìu nhặt về:
“Vò hơn nửa ngày mới ra được một cục bông, không thể làm mất được.”
“Haiz.”
Diệp Ngọc Tinh cầm cục bông thở dài một cách nặng nề.
Theo logic mà nói, nếu Adonis đã gặp Tần Hạc Minh và đạt được nhận thức chung với anh, vậy thì tại sao y lại nhốt mình ở đây? Hơn nữa, Diệp Ngọc Tinh lại nghĩ đến, rốt cuộc Eugene đã bị gì, cậu muốn đi gặp Eugene.
Diệp Ngọc Tinh ngồi dưới đất suy nghĩ lung tung một hồi, sau đó đứng dậy thám hiểm căn phòng mình đang ở. Nhưng đáng tiếc chính là căn phòng này chẳng có gì ngoài đồ đạc bình thường và vài đống đá quý bị vứt trong góc cả.
Nghe thấy tiếng bước chân, Diệp Ngọc Tinh từ phía sau tủ thò đầu ra, nhìn thấy Adonis trở về, cậu theo bản năng rụt đầu lại, khi khóe mắt trông thấy máu đang nhỏ xuống từ cánh tay Adonis thì lại thò đầu ra:
“Adonis, anh bị thương à?”
Adonis há miệng thở hổn hển mấy hơi, rồi quỳ trên mặt đất bên cạnh bức tường, trên tường lưu lại một vệt máu dài do vết thương trên người y va phải. Diệp Ngọc Tinh do dự một lúc trước khi bước ra, đây là là giấc mơ của Adonis, y là chủ nhân của giấc mơ, tại sao Adonis lại có thể bị người khác làm bị thương nặng đến như vậy chứ?
Adonis hơi ngẩng đầu nhìn về phía Diệp Ngọc Tinh, y vươn tay:
“Lại đây, để anh ôm một chút.”
Diệp Ngọc Tinh ngồi xổm xuống, bị Adonis tóm lấy ôm vào trong ngực, mùi máu tanh nồng nặc lập tức xộc vào mũi, Diệp Ngọc Tinh cau mày sờ lưng áo ướt đẫm máu của Adonis, tay cậu khẽ run lên:
“Adonis, anh bị sao vậy?”
Adonis nhìn cậu một lát:
“Không bị gì cả.”
Y cười khẽ một tiếng như đang tự giễu:
“Tần Hạc Minh đúng là một tên điên.”
Dường như là bị máu trào ra từ cổ họng làm sặc, Adonis cúi đầu ho vài cái:
“Diệp Ngọc Tinh, tại sao em lại không thể là Tiểu Tinh Tinh của riêng anh vậy.”
Giọng y có chút thều thào:
“Anh muốn đưa em lên ngọn núi được đắp bằng vàng và châu báu. Xây một tòa lâu đài cho em, một tòa lâu đài chỉ anh mới có thể đi lên, không ai có thể đến được. Cho dù tòa lâu đài này được đúc bằng máu và thịt của anh.”
Adonis thở hổn hển mấy hơi, cười khẽ:
“Gạt em thôi, thời gian ở chung đã kết thúc rồi.”
Y vịn tường đứng lên:
“Anh sẽ đưa em đi.”
Diệp Ngọc Tinh có chút mờ mịt:
“Đi đâu? Thế còn anh thì sao?”
Adonis hơi rũ mi:
“Anh sẽ tới tìm em sau. Em đi đánh thức những người khác đi, đợi anh tìm được người khác rồi, anh sẽ đi gặp người kéo chúng ta vào trò chơi này.”
Khóe môi y giật giật:
“Anh đã ném Tần Hạc Minh và Tả Khâu ra khỏi giấc mơ của mình, một lúc nữa còn phải đi tìm lại bọn họ.”
Y cúi đầu, khẽ hôn Diệp Ngọc Tinh, có lẽ bởi vì trong miệng có máu, thế cho nên nụ hôn này giống như bươm bướm nhẹ nhàng bay lượn trên bụi hoa vậy, vừa chạm vào đã rời khỏi.
Y nhìn cậu:
“Em muốn đi tìm ai trước?”
Diệp Ngọc Tinh do dự một chút:
“Eugene.”
Adonis gật đầu, y nhìn thấy cục bông bị Diệp Ngọc Tinh nắm trong tay, lại nhìn thấy hai viên đá quý và đôi môi được làm bằng chỉ đen gắn trên cục bông, y cười khẽ:
“Đưa cái này cho anh, được không?”
Diệp Ngọc Tinh cúi đầu nhìn thoáng qua, xấu hổ mà hơi cuộn tròn ngón tay, sau đó mới đặt cục bông vào trong tay Adonis.
____ ____ ____
Adonis —— một người tôn sùng chế độ một vợ một chồng truyền thống.
Adonis trong quá khứ: Tôi muốn có một người vợ môn đăng hộ đối, tôn trọng nhau như khách, xinh đẹp, thông minh, giỏi hết cầm kỳ thư họa, thực lực mạnh mẽ, có tiếng nói chung với mình.
Adonis của hiện tại:…… Haiz
–
Đôi lời từ tác giả:
Adonis bị đánh do lén giấu Tinh Tinh. (Xin lỗi, tui cười to quá rùi)