Maggie kết thúc phó bản game, mọi người quay lại đại sảnh trước khi bước vào trò chơi. Lần này Maggie không có cố ý gây rắc rối, cho nên cũng không có hình phạt nào khi phó bản kết thúc cả.
Maggie nhìn Diệp Ngọc Tinh một lúc:
“Diệp Ngọc Tinh, cậu có chắc rằng muốn đi ra ngoài với họ không?”
Thấy Diệp Ngọc Tinh gật đầu, Maggie nhìn cậu thật lâu rồi mới mắt nhắm lại, vươn tay với khoảng không.
Một lát sau, khung cảnh xung quanh biến mất, chỉ còn lại một không gian vô tận màu trắng.
—— đây là dáng vẻ ban đầu của trò chơi này.
Một viên đá màu đen đang không ngừng xoay tròn xuất hiện trong không gian trắng, đồng thời, ngoại trừ Maggie thì trước mặt mọi người đều xuất hiện một tờ phiếu màu trắng.
Maggie mở mắt nhìn mọi người:
“Cầm lấy giấy trắng, đọc thầm tên người mà mình cho là dị tộc, bỏ quyền thì đọc thầm là bỏ quyền.”
Cô liếc nhìn Diệp Ngọc Tinh:
“Chỉ cần cậu được chọn, trò chơi sẽ lập tức kết thúc.”
Tần Hạc Minh nhìn thoáng qua tờ giấy trắng:
“Sau khi được đa số lựa chọn thì sẽ bị gì?”
Maggie lắc đầu:
“Sẽ không bị gì hết, tôi không đặt thần chú trừng phạt lên phần lựa chọn này.”
Diệp Ngọc Tinh nhìn Maggie một lúc trước khi bỏ phiếu:
“Maggie, lần này cô lại làm một việc mà cô sẽ không làm trong quỹ đạo vận mệnh ban đầu của mình, vận mệnh sẽ thay đổi. Cô sẽ không chết, tôi cũng sẽ không bị giam cầm.”
Maggie gật đầu, nở một nụ cười có phần buồn bã với Diệp Ngọc Tinh:
“Tôi biết rồi, cậu sẽ cứu tôi, đúng không?”
Diệp Ngọc Tinh kiên định gật đầu:
“Tôi nhất định sẽ làm vậy.”
Sau khi tờ giấy trắng từ trước mặt mọi người biến mất, Diệp Ngọc Tinh mở mắt ra, cậu cảm thấy Maggie đã nhét thứ gì đó vào lòng bàn tay mình:
“Diệp Ngọc Tinh, tặng cho cậu một món quà vì đã hoàn thành trò chơi này. Sau này phải bảo trọng nha.”
Diệp Ngọc Tinh muốn nói gì đó, nhưng trong cái chớp mắt tiếp theo, Maggie đã biến mất, Diệp Ngọc Tinh phát hiện mình đang giẫm lên một vùng đất xa lạ. Cậu sửng sốt một chút, mới phát hiện hình như đây là một nơi trong giấc mơ của Moore. Nhưng điểm khác biệt là trên bầu trời có một mặt trời cực lớn màu đỏ, xung quanh cũng có các tòa nhà.
Diệp Ngọc Tinh đã bỏ chạy ngay khi đám ác ma xung quanh nhìn sang, cậu có chút hoảng hồn mà nghĩ: Tại Maggie lại vứt mình ở đây chứ!
Nhưng ngay sau đó, cậu đã bị người ta kịp thời ôm lên, Diệp Ngọc Tinh quay đầu thì nhìn thấy Moore.
Moore nhìn cậu:
“Đi thôi, anh đưa em trở về trường học.”
Diệp Ngọc Tinh nắm lấy quần áo của Moore để ổn định cơ thể:
“Những người khác đâu rồi?”
Moore nhướng mày:
“Những người khác?”
Hắn bĩu môi:
“Ai biết, tóm lại đưa em về trước cái đã.”
Diệp Ngọc Tinh vừa nghĩ đến việc trở về là phải đi học ngay thì khát vọng học tập hăng hái của cậu lập tức bị hòa tan, cậu chột dạ nói thầm:
“Thật ra không cần phải quay lại trường học vội vàng như vậy đâu.”
Moore dừng bước cười khẽ:
“Vậy em muốn làm gì?”
Diệp Ngọc Tinh tò mò liếc nhìn xung quanh:
“Moore! Chúng ta đi ra ngoài chơi đi, đây là chỗ nào vậy?”
Moore ôm cậu chậm rãi đi dọc theo đường phố:
“Là Ma Vực, em muốn chơi cái gì?”
Diệp Ngọc Tinh ngồi trên cánh tay Moore, duỗi tay cho hắn xem thứ mà Maggie đưa cho mình:
“Moore! Anh nhìn nè!”
Moore nhìn thoáng qua, đó là một viên đá phép thuật màu đen, không biết đã tồn tại bao nhiêu năm lịch sử nữa, trông nó như đồ cổ bị chôn vùi dưới nền đất mấy vạn năm vậy, ma lực tích tụ trong đó đại khái có thể kéo dài mấy ngàn năm cũng không tiêu tan, hắn đoán được đây có lẽ là thứ mà Maggie dùng để duy trì trò chơi.
Moore xoa đầu Diệp Ngọc Tinh, người đang rất hưng phấn:
“Thấy rồi, thấy rồi. Cất cho kỹ, đừng để mất.”
–
Đám ác ma ở Ma Vực nhìn thấy lãnh chúa đại nhân của mình ôm một loài người đi xa, thỉnh thoảng chúng còn có thể nhìn thấy loài người đó đưa tay kéo tóc hoặc cổ áo của lãnh chúa đại nhân. Bọn chúng ngửi thấy mùi thơm của linh hồn khiến người thèm thuồng tỏa ra từ trên cơ thể người nọ, nhưng không một ác ma nào dám bước lên đến gần người nọ cả.
Bởi vì người này được ác ma hung ác mạnh mẽ nhất Ma Vực, lãnh chúa đại nhân của chúng ôm vào trong ngực.
Không lâu sau, bọn chúng nhìn thấy lãnh chúa của những lãnh địa khác lần lượt bước ra khỏi Truyền Tống Trận.
Đây đúng là sự kiện trăm năm có một.
Ma giới sắp xảy ra thay đổi lớn nào à?
____ ____ ____
Đôi lời từ tác giả:
Chính văn của câu chuyện này sẽ kết thúc ở đây! Để yêm suy nghĩ về phiên ngoại đã, trước mắt sẽ viết về phiên ngoại nằm ở góc nhìn của công (đăng trên WB trước, khi nào gom đủ số lượng sẽ đem qua đây), có lẽ cũng sẽ viết về Maggie.
Tag tìm trên WB: Phiên ngoại
Tôi nhất định phải viết cảnh giường chiếu của người nào đó (kiên định nắm chặt tay)