Eugene rũ mi cầm tay Diệp Ngọc Tinh, y cúi đầu dựa sát vào cậu, hơi thở tựa hoa lan:
“Thật không?”
Diệp Ngọc Tinh nhìn khuôn mặt xinh đẹp phóng đại của Eugene trước mặt, không tự giác đỏ mặt, cậu tưởng Eugene muốn hôn mình nên đã nhắm lại theo bản năng, nhưng lại bị y giữ eo đẩy xuống giường.
Lưng Diệp Ngọc Tinh đập lên lớp chăn dày mềm mại, cũng không đau, cậu hơi nghiêng đầu vùi mình trong lớp chăn mềm, mở mắt ra, nhìn vào đôi mắt đen xinh đẹp của Eugene, lộ ra vẻ mặt có vài phần bối rối:
“Eugene……”
Eugene cong lưng, vài sợi tóc đen rơi rụng xuống bên mặt Diệp Ngọc Tinh, lành lạnh.
Diệp Ngọc Tinh đưa tay nắm lấy tóc Eugene xoa xoa, cảm thấy có chút mới lạ, cậu cẩn thận nói nhỏ:
“Giống như lụa vậy.”
Diệp Ngọc Tinh quay đầu đối diện với đôi mắt đen như mực, sâu không thấy đáy của Eugene, cậu và y nhìn nhau một hồi, cuối cùng không kiên trì nổi mà xấu hổ che mắt Eugene lại:
“Sao anh cứ nhìn em chằm chằm vậy?”
Eugene khẽ chớp mắt, lông mi lướt qua lòng bàn tay Diệp Ngọc Tinh, ngưa ngứa, y kéo tay cậu:
“Bởi vì em đẹp.”
Má Diệp Ngọc Tinh đỏ bừng:
“Anh đẹp hơn.”
Eugene cười khẽ, sắc mặt có chút quái lạ:
“Phải không?”
Y nắm chân Diệp Ngọc Tinh mở ra, giọng rất nhẹ:
“Vậy em thích anh, hay là thích Ophelia?”
Diệp Ngọc Tinh nghe thấy câu hỏi mà ngơ ra, cậu cảm thấy kỳ quái nói:
“Tại sao em lại phải thích Ophelia?”
Cậu cảm thấy tay Eugene nắm mắt cá chân mình hơi chặt, theo bản năng giãy giụa một chút, sau đó bị Eugene ép chân lên ngực.
Eugene hơi cụp mắt, không có đối diện với Diệp Ngọc Tinh, y đưa tay sờ mông cậu cách chiếc quần. Y không nói một lời mà cứ sờ soạng như vậy một lúc, giống như đang tự hỏi điều gì đó, khi đáy lòng Diệp Ngọc Tinh cảm thấy hơi bất an, y mới cởi quần cậu xuống:
“Em không thích Ophelia, vậy tại sao lại nhìn cô ta như vậy?”
Diệp Ngọc Tinh hơi khựng lại, cậu nhìn Ophelia đúng là vì Ophelia rất xinh đẹp, thế nhưng mà cậu thật sự không có thích Ophelia nha. Diệp Ngọc Tinh rốt cuộc cũng cảm nhận được có gì đó không ổn từ thái độ của Eugene, cậu theo bản năng muốn nhìn vào mắt Eugene, nhưng Eugene lại cúi đầu đưa tay sờ vào miệng huyệt của cậu, không chút để ý mà mở rộng, rồi im lặng tiến vào, Diệp Ngọc Tinh chỉ có thể nhìn thấy một bên mặt bị tóc đen che khất của y.
Diệp Ngọc Tinh cau mày kêu lên một tiếng, cậu cảm thấy Eugene mở rộng không đủ, vì thế đã run rẩy nắm lấy tay Eugene:
“Eugene, đau.”
Eugene ngẩng đầu nhìn Diệp Ngọc Tinh:
“Em có thích đau không?”
Sắc mặt Diệp Ngọc Tinh trở nên có chút trắng bệch vì đau đớn:
“Đương nhiên là không thích.”
Eugene rũ mắt nhìn cậu:
“Nhưng anh thích. Đau đớn làm cho người ta cảm nhận được mình vẫn còn sống, chỉ có vật chết mới không cảm nhận được cơn đau.”
Y sờ bên mặt Diệp Ngọc Tinh, nhàn nhạt nói:
“Ngày đầu tiên em vứt anh ở vực Parola trong mơ, anh đã ngay lập tức hối hận tại sao lại thả em đi. Ngày thứ ba, anh bắt đầu nghi ngờ em chỉ là ảo giác của mình. Nhưng đến ngày thứ bảy, Diệp Ngọc Tinh, em làm mất chiếc nhẫn của anh. Khi cơ thể anh bắt đầu thối rữa, thì anh đã biết em là có thật.”
Giọng điệu Eugene rất bình tĩnh, chỉ có đôi mắt đen là như một dòng sông không đáy:
“Em chỉ mang theo chiếc nhẫn mà anh tặng cho em, rời đi.”
Diệp Ngọc Tinh nhìn thấy được khuôn mặt tái nhợt và tử khí nặng nề gần như không thể che lấp trong đôi mắt đen của Eugene, cậu chợt cảm thấy Eugene là một đứa nhỏ dù bị thương cũng sẽ không kêu đau, để mặc cho cơn đau tăng dần, vết thương trở nên thối rữa.
Đây là một suy nghĩ mâu thuẫn lạ lùng, bởi vì Diệp Ngọc Tinh biết rất rõ dưới từng ngón tay tái nhợt và mảnh khảnh của Eugene chất chứa sức mạnh mạnh mẽ đến mức nào, cũng biết dưới khuôn mặt ốm yếu đó, Eugene có một trái tim lạnh băng vô tình thậm chí là tàn nhẫn. Nhưng khi nghe thấy Eugene bình bình tĩnh nói ra những lời này, thì trái tim Diệp Ngọc Tinh vẫn không kiềm được mà cảm thấy đau ê ẩm.
Cậu ngẩng đầu hôn Eugene một cái, nhỏ giọng nói:
“Xin lỗi, sau này em sẽ không bỏ rơi anh nữa.”
Sau khi ra khỏi trò chơi, Diệp Ngọc Tinh mới biết được nhẫn là một phần trong trái tim Eugene, mà sau khi Maggie cướp mất chiếc nhẫn thì đã ném nó vào nồi ma dược đang sôi ùng ục, nên gần một nửa cơ thể Eugene mới bị thối rữa như vậy.
Diệp Ngọc Tinh đưa tay sờ sống lưng Eugene, cậu do dự một chút sau đó nói:
“Em không thích đau, hy vọng anh cũng sẽ không đau.”
Nói xong cậu còn bổ sung thêm một câu:
“Em không thích Ophelia, em thích anh.”
Cậu ôm lấy cổ Eugene, nói nhỏ bên tai y:
“Hãy vui lên.”
Nghĩ nghĩ, Diệp Ngọc Tinh từ dưới người Eugene bò ra, cậu ấn vai Eugene, để Eugene nằm xuống giường, rồi đưa tay mở rộng cho mình một chút, sau đó lại leo lên trên người Eugene ngồi xuống. Diệp Ngọc Tinh cúi đầu nhìn chiếc váy ren dài màu trắng Eugene mặc trên người. Eugene cao 1m9, mặc váy trông cực kỳ không phù hợp, nhưng cố tình Eugene lại có một khuôn mặt nữ tính, đôi mắt đen như đá vỏ chai và làn da xanh xao ốm yếu, thu hút người ta lạ thường.
Diệp Ngọc Tinh thầm nghĩ, trên người Eugene luôn tồn tại nét đẹp mâu thuẫn như vậy.
Diệp Ngọc Tinh không biết Eugene đau lòng vì Ophelia, hay đau lòng vì chuyện lúc trước mình đã bỏ rơi y, hoặc có thể là cả hai. Cậu không biết dỗ người, suy nghĩ một chút rồi thử xoa đầu Eugene:
“Đừng buồn nữa nha.”
Nhưng khi cậu nhìn thấy đôi mắt sâu hút hồn người của Eugene, thì lại không nói ra được những lời nói dùng để dỗ dành trẻ con đó.
Eugene vẫn ngửa đầu nhìn Diệp Ngọc Tinh, không nói một lời. Y đợi một lúc sau khi Diệp Ngọc Tinh nói xong, sau đó kéo cậu xuống khỏi người mình, lại đè lên chân Diệp Ngọc Tinh và đẩy vào, chỉ là động tác lần này nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
6.
Ngày hôm sau, Ophelia đã chuẩn bị gửi lời chào và rời khỏi, Diệp Ngọc Tinh nhìn thấy bàn tay quấn băng gạc của cô ta, cảm thấy kỳ quái hỏi:
“Cô bị thương à?”
Ophelia nhìn Diệp Ngọc Tinh một lúc rồi mới hơi cụp mắt xuống:
“Lúc đang ăn cơm, tôi không cẩn thận cắn bị thương tay mình.”
Cô cũng không nhìn Eugene, ngược lại mỉm cười với Diệp Ngọc Tinh:
“Phu nhân, lần sau hãy đến nhà tôi làm khách, tôi vô cùng muốn gặp lại ngài.”
Diệp Ngọc Tinh theo bản năng nhìn thoáng qua Eugene, nhưng Eugene chỉ nhàn nhạt nói với quản gia:
“Tiễn khách.”
Sau khi Ophelia rời khỏi, Diệp Ngọc Tinh đột nhiên nghĩ đến một vấn đề: