Có Một Kẻ Câm Muốn Nói Yêu Anh

Chương 115: Phiên ngoại 3



Bạch Dương Vĩ sinh ra ở vạch đích, được gia đình yêu thương chiều chuộng hết lòng hết dạ. Hắn là một thiếu gia đã ngậm thìa vàng từ bé cho nên chưa từng va chạm với sự cực khổ là gì.

Sở Hoà sinh ra vốn dĩ đến điểm xuất phát còn không có, bản thân lại thua thiệt với người ta. Quá khứ của cậu chính là chuỗi ngày ở trong cô nhi viện, nhường nhịn thức ăn cho mấy đứa em nhỏ hơn. Mỗi ngày nhìn những người khác đều được nhận nuôi mà thầm khao khát có được một sự quan tâm mang tên gia đình.

Một kẻ vốn dĩ số mệnh không cần lo lắng, một người đến bữa cơm hằng ngày cũng phải chật vật lo lắng lại vô tình kết nối với nhau.

Năm Sở Hoà mười bốn tuổi, tính tình của cậu thiện lương lại không tham lam. Lúc Thái Tuế Vân để quên ví tiền ở nơi Sở Hoà phụ việc thì cậu đã nhanh chóng cất ví tiền đi. Sau khi tan làm, một cậu nhóc thiếu niên đã lặn lội đi bộ giữa trời tuyết chỉ để đứng chờ ở cổng căn biệt thự, trả lại chiếc ví đắt tiền kia.

Lúc đó Thái Tuế Vân vừa đi về đã thấy một đứa bé trạc tuổi con trai bà đứng run rẩy giữa trời tuyết, cả người gầy gò như một chú chó nhỏ bị bỏ đói kiên trì chống chọi với cái chết vậy.

Sở Hoà trả lại chiếc ví cho bà,Thái Tuế Vân mới nhận ra cậu bị câm. Tính tình lại khờ dại, lúc đó bà mang người về nhà nhận nuôi thật ra cũng chỉ có mục đích là có người phục vụ con trai không công, không tốn tiền lại còn có thể mang danh người tốt...

Lần đầu tiên Bạch Dương Vĩ gặp Sở Hoà chính là vào một ngày đông lạnh giá của tháng mười một. Cậu gầy gò, yếu ớt, trên người mặc áo quần phông phanh. Đã vậy ở đỉnh đầu còn dính rất nhiều tuyết, mẹ hắn nói đây sẽ là người chăm sóc hắn. Nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ mơ hồ của cậu, hắn lại rũ lòng thương xót.

Bạch Dương Vĩ từ bàn ăn tiến đến nhìn Sở Hoà hỏi.

"Cậu tên gì?"

Sở Hoà lúng túng từ trong cổ áo lôi ra một sợi dây chuyền, mặt dây chuyền chỉ làm bằng tấm gỗ ép rẻ tiền hình vuông. Ở trên tấm gỗ ghi tên hai chữ "Sở Hoà"

Đây là sợi dây chuyền mà các mẹ ở cô nhi viện tặng cho cậu. Cậu không thể nói, nhưng ít ra nhờ tấm bảng gỗ này mọi người cũng có thể biết được tên của cậu.

Nhưng Bạch Dương Vĩ thời niên thiếu lại không vừa mắt với sợi dây chuyền đó, hắn giật phăng đi sợi dây chuyền cũ kĩ rồi ném vào thùng rác, mở miệng mắng.

"Là người chứ có phải chó đâu mà đeo vòng cổ. Cậu tên là Sở Hoà chứ gì? Sau này ai hỏi tên tôi giúp cậu trả lời"

Thời khắc đó, Sở Hoà lần đầu tiên cảm nhận được lòng tốt từ một người lạ.

Bạch Dương Vĩ nhìn tới nhìn lui rồi hỏi.

"Cậu bị câm thật sao?"

Sở Hoà ú ớ gật đầu, cả người vẫn còn lạnh mà run lên. Thái Tuế Vân thấy con trai không chán ghét đứa nhóc tên Sở Hoà cũng mặc kệ, bà cứ như thế bỏ lên trên phòng mà không hề hay biết chúng nó vừa gặp đã giao kèo với nhau.

Bạch Dương Vĩ nhìn Sở Hoà lại chất vấn.

"Cậu biết lột vỏ tôm không?"

Sở Hoà từ lúc còn ở côi nhi viện cho đến lúc trải đời đều tiếp xúc với việc làm bếp. Chuyện lột vỏ tôm cậu làm sao mà không làm được kia chứ.

Sở Hoa ngoan ngoãn gật đầu, Dương Vĩ lại hỏi tiếp.

"Cậu đang lạnh sao?"

Cậu lại gật đầu, Sở Hoà lặn lộn đường xa đến trả ví tiền. Áo quần cũng không thể có nổi một bộ tử tế để mặc, đứng ở ngoài trời đông lạnh giá cậu chưa chết xem như cái mạng này đã lớn lắm rồi.

Bạch Dương Vĩ lôi từ trong túi ra một cái máy sưởi mini, hắn vừa nở nụ cười vừa nói.

"Nhà tôi thật ra có máy sưởi, cậu ở một chút cũng sẽ ấm ngay. Nhưng tôi vẫn cho cậu cái máy sưởi nhỏ này, đã là người của tôi thì tôi sẽ không đối xử tệ đâu. Sau này đi ra ngoài đường thì mang theo máy sưởi cho ấm, ngày mai tôi mang cậu đi mua áo quần nhé. Đừng mặc mãi một bộ, như vậy không sạch sẽ"

Bạch Dương Vĩ lúc đó tốt bụng, hắn cũng rất dễ dàng chấp nhận để Sở Hoà ở bên cạnh mình. Sở Hoà thời niên thiếu cầm chiếc máy sưởi nhỏ, nhìn cậu chủ nhỏ đối tốt với mình mà tâm tình bỗng trở nên kì lạ.

Hắn đưa một ngón út ra kì kèo nói khẽ với cậu.

"Này! Sau này ở cạnh tôi đi, tôi sẽ không đối xử tệ với cậu. Chỉ cần cậu trung thành, tôi sẽ cho cậu đi học, xem cậu như em trai mà đối tốt"

Chẳng ai biết được tương lai sau này sẽ ra sao? Vô tình trồng một hạt giống lại biến thành một cây con to lớn.

Bạch Dương Vĩ chỉ vì đối tốt với Sở Hoà mà bọn họ lại dính nhân duyên. Một nhân duyên bi kịch đẫm nước mắt rồi mới có thể hạnh phúc.

Tình yêu là sự vui vẻ, cũng là sự đau khổ mà không ai lí giải được. Chỉ có điều nếu biết phá đi giới hạn của tình yêu, một kết thúc viên mãn cũng có thể diễn ra.

Một cái ngoắc tay của hai đứa trẻ thời thiếu niên lại khiến một vị thiếu gia cùng một người làm câm bên nhau cả đời.

———*****———-