Có Một Kẻ Câm Muốn Nói Yêu Anh

Chương 72: Anh đưa em về



Bạch Dương Vĩ theo lời Tiểu Ái Nhi lái xe đến chân cầu, thời tiết ở bên ngoài lạnh đến thấu xương. Cái rét buốt thế này dù có mặc theo bao nhiêu lớp áo cũng vẫn phải run rẩy.

Trên trời tuyết rơi mỗi lúc một nhiều, dưới chân cầu tuy có thể tránh được một ít tuyết, nhưng nó ở gần dòng sông, hơi lạnh tỏa ra càng khắc nghiệt hơn.

Hắn vừa xuống chân cầu, đã thấy một đám người vô gia cư tụ tập lại nói chuyện lớn bé, nhưng Bạch Dương Vĩ không để ý đến bọn họ. Hắn chỉ để ý đến một người thân hình nhỏ gầy, mái tóc đã dài quá gáy. Khuôn mặt ngẩng ra nhìn về phía trước, hoàn toàn không có bất kì cảm xúc nào.

Người đó chính là Sở Hòa, người đã vì hắn mà chịu nhiều đau khổ. Người đã vì hắn mà sống một cuộc sống khổ cực.

Đã qua một tháng rồi, cậu ấy cũng thay đổi nhiều. Khuôn mặt lấm lem bẩn, cả người gầy đến độ da bọc xương. Đôi mắt vô hồn không mang theo bất kì cảm xúc nào.

Cậu lẽ loi ngồi bó gối ở một góc, hoàn toàn không có khả năng làm được gì.

Cậu vẫn luôn cô độc như vậy, lúc còn đôi mắt thì không có người quan tâm. Lúc mất đi đôi mắt, cũng chẳng ai để ý đến cậu.

Dưới thời tiết lạnh lẽo này, Sở Hòa chỉ mặc mỗi một chiếc áo tay dài bạc màu đã rách vài chỗ. Cũ kĩ và dơ bẩn, hoàn toàn không có chút độ ấm nào.

Bạch Dương Vĩ chết sững khi vừa nhìn thấy cậu, lúc hắn đến gần. Cả cổ họng đắng chát như có thứ gì đó chặn lại.

Hắn đứng trước mặt cậu, cậu cũng không hề phản ứng. Bạch Dương Vĩ khóe mắt đỏ ngầu, quỳ xuống bên cạnh Sở Hòa đã gầy đến da bọc xương. Đau đớn gọi.

"Hòa....anh đến đón em về đây!"

Sở Hòa vừa nghe thấy tiếng của Bạch Dương Vĩ, cả người lập tức căng cứng. Khuôn mặt cũng hiện rõ lên nét bất ngờ.

Làm sao? Làm sao mà hắn có thể tìm được cậu?

Chẳng phải là đã nên ở nhà chuẩn bị đám cưới sao? Hắn đến đây làm gì?

Hắn muốn mang cậu về nơi cũ để báo đáp ân tình sao?

Bạch Dương Vĩ vì sao lại xuất hiện trong cuộc đời cậu vậy chứ?

Hàng loạt câu hỏi Sở Hòa đặt ra trong đầu, khuôn mặt lại một lần nữa dại ra.

Bạch Dương Vĩ giờ phút này cảm nhận được sự đau khổ khi nhìn thấy người mình yêu vì mình làm ra những chuyện gì. Hắn không ngại ở trước mặt này có bao nhiêu người, cứ thế trực tiếp ôm cậu vào lòng, thân thể to lớn đó bao bọc lấy Sở Hòa. Như thể chỉ hận muốn giấu cậu đi.

"Hòa...anh sai rồi, là anh có lỗi với em. Tại sao phải vì anh mà làm ra những chuyện như vậy, anh không xứng đáng để em hy sinh quá nhiều. Hòa...anh đưa em về nhà nhé?"

Nhà? Từ trước đến nay bản thân cậu từng có nhà ?

Nơi đó là của Bạch Dương Vĩ, cậu không thể về được.

"A...a...a"

Sở Hòa vùng vẫy thoát ra khỏi hắn, Sở Hòa vẫn chưa thể thích ứng được bóng tôi. Sau khi vùng vẫy thoát ra khỏi ngực của Dương Vĩ, Sở Hòa cũng ngã lăn ra đất. Cậu dùng tay sở mặt đất, tự mình co cuộn người lại.

Lần đầu tiên Bạch Dương Vĩ thấy Sở Hòa né tránh mình, cậu tự mình thu người về một góc. Cổ họng không thể nói được phát ra tiếng "a ...a...a" khàn đặc.

Bạch Dương Vĩ cố chấp đi đến, nhẹ nhàng ôm cậu vào lòng một lần nữa. Nước mắt rơi đầy trên mặt, đau khổ hôn lên mái tóc cậu nói.

"Anh sai rồi, là anh hại em thành ra thế này. Chúng ta về nhà có được không? Mọi người rất nhớ em, về nhà anh chăm sóc em nhé!?"

"A...a...a..."

Bạch Dương Vĩ nhẹ nhàng thủ thỉ vào tai Sở Hòa. Nhưng Sở Hòa hiện tại không muốn làm phiền hắn được.

Cuộc sống của cậu sống chết cũng không cần hắn hay. Chỉ cần hắn có thể hạnh phúc là được, vậy mà tại sao Bạch Dương Vĩ lại đến đây kia chứ?

Cậu không cần hắn, thật sự không cần hắn chút nào.

Sở Hòa dùng bàn tay gầy yếu của mình đẩy lồng ngực hắn, nhưng Bạch Dương Vĩ sợ thời tiết lạnh này ở lâu thêm chút nữa Sở Hòa sẽ không chịu nổi mất. Thế là hắn dứt khoác bế cậu lên, mặc kệ Sở Hòa dùng chút sức lực như con muỗi của mình mà vùng vẫy.

"Về nhà với anh..."

Bạch Dương Vĩ vừa đi vừa trấn an cậu, bỗng nhiên có một tay đắt lên vai hắn.

"Đứng lại, ai cho phép cậu bắt người đi?"