Có Một Kẻ Câm Muốn Nói Yêu Anh

Chương 81: Tôi tự ăn



Một tháng không gặp. Tóc của Sở Hòa thật ra cũng không thể gọi là quá dài, nó chỉ dài đến sau gáy một chút.

Bạch Dương Vĩ sau khi trấn an được Sở Hòa thì chờ cậu tự mặc đồ. Còn hắn chuẩn bị vài thứ để cắt tóc cho cậu.

Ngày Sở Hòa từ bệnh viện rời đi, cậu cũng chỉ mặc một bộ độ. Thời gian sau lưu lạc ở ngoài đường cũng chưa từng thay đồ. Cả một tháng trời chỉ mặc mỗi bộ đồ ngày đó, đến nổi áo quần bẩn đến không còn hình dạng. Có vài chỗ còn bị lủng lỗ nhỏ hoặc bị rách.

Cũng may ở nhà Bạch Dương Vĩ áo quần của Sở Hòa vẫn chưa bao giờ vứt đi. Thím Hoa lấy cho cậu một bộ, sau đó Sở Hòa bắt đầu theo trí nhớ ngày trước, bắt đầu mặc đồ.

Bạch Dương Vĩ lấy một máy cạo râu, một chiếc kéo và một cái lược, cẩn thận đặt nó lên chiếc tủ nhỏ cạnh đầu giường. Sau đó quay lại kiểm tra Sở Hòa.

Sở Hòa đã mặc đồ xong từ lâu, đang cố thu mình ngồi một góc đầu giường. Giống như muốn biến nhỏ mình lại, đừng để Bạch Dương Vĩ thấy mình.

Bạch Dương Vĩ nhìn cậu, trong lòng có chút đau xót.

Ngày trước đều là cậu bám lấy hắn, lúc nào cũng lén lút nhìn trộm hắn làm việc. Vậy mà hiện tại, đến cả việc ở chung một phòng với hắn Sở Hòa cũng trở nên xa cách hơn.

Bạch Dương Vĩ ngồi lên giường, nhẹ nhàng nói.

"Em mặc áo ngược rồi, mau cởi ra để anh giúp em!"

"A..."

Được Bạch Dương Vĩ nhắc nhở, Sở Hòa gật đầu kêu lên một tiếng. Sau đó tự cởi áo, lần mò hoa văn ở trên đó một lúc lâu mới mặc được.

Cậu hoàn toàn không muốn hắn chạm vào mình...

Bạch Dương Vĩ nhận ra điều đó, hắn thở dài. Không nói thêm lời nào về chuyện mặc áo. Dù sao thời gian còn nhiều, hắn còn rất nhiều cách mà.

"Hòa! Tóc em dài rồi, anh giúp em cắt nhé!?"

"Không cần..."

Sở Hòa xua tay, rõ ràng là không muốn nhận một sự quan tâm nào từ Dương Vĩ, nhưng hắn có lí do để phản bác lại cậu.

"Em bị mù, có chắc là mình có thể tự cắt tóc được hay không? Tóc em rối như vậy, cũng không thể để mãi như thế được. Ngoan một chút, để anh giúp em có được không ?"

"A..."

Sở Hòa vẫn cố lui mình về một ngốc, hoàn toàn không hề muốn Bạch Dương Vĩ chạm vào mình.

"Ngài Bạch! Thật cảm ơn vì ngài đã chăm sóc tôi. Tôi cũng khỏe rồi, tóc cũng không cần cắt nữa. Ngài để tôi đi đi có được không? Tôi hứa sau này không làm phiền ngài nữa!"

Sở Hòa vẫn nhất quyết rời đi, hoàn toàn không có ý định ở lại hay muốn hòa nhập với hắn.

Cũng đúng thôi, cả đời này cậu chỉ muốn chăm sóc Bạch Dương Vĩ. Vậy mà hiện tại đến cả việc mặc áo cậu cũng không thể làm được.

Sở Hòa cảm thấy mình chính là nguồn cơn của mọi việc.

Từ việc Bạch Dương Vĩ đáng lẽ phải đám cưới với Tiểu Ái Nhi, cho đến việc lẽ ra hắn phải được hạnh phúc đều do một tay cậu phá hỏng.

Nhưng Sở Hòa không biết, Bạch Dương Vĩ là tự nguyện.

Hắn tự nguyện hủy hôn.

Hắn tự nguyện lựa chọn hạnh phúc với một người khác.

Hắn tự nguyện chăm sóc cậu.

Và hắn tự nguyện yêu cậu.

Nhưng Sở Hòa lại khác.

Là cậu tự nguyện rời xa hắn.

Là cậu tự nguyện hiến mắt cho hắn.

Là cậu chọn cuộc sống khổ cực này, không liên quan đến hắn.

Sở Hòa yêu Bạch Dương Vĩ nhiều như vậy, làm sao có thể chấp nhận được chuyện hắn vì mình mà vất vả kia chứ?

Cậu rời đi có lẽ là lựa chọn tốt nhất, hai người hai lối đi. Cuộc sống của Bạch Dương Vĩ nên như lúc chưa từng nhận ra bản thân mình yêu cậu, cứ vui vẻ sống hết quãng đời còn lại.

Cậu không phải hy sinh, mà là tình nguyện vì hắn mà gánh hết mọi thứ.

Bạch Dương Vĩ thấy Sở Hòa không chịu cắt tóc, đành thở dài. Có lẽ lát nữa cậu uống thuốc rồi đi ngủ hắn mới có thể cắt tóc được.

"Anh đã nói rồi, em hiện tại không thể rời đi được. Không cắt tóc thì không cắt tóc nữa, vừa nãy thím Hoa có mang cháo cho em. Bác sĩ nói em bị tiêu chảy, là do ăn phải đồ ôi thiêu rất lâu rồi. Bây giờ chịu khó ăn cháo trắng nhé, đợi em khôi phục anh cho em ăn món ngon!"

Sở Hòa đường tiêu hóa không tốt, bệnh ở đường ruột rất nhiều. Bạch Dương Vĩ đối với việc ăn uống của Sở Hòa rất nghiêm khắc, cho nên không thể cho cậu ăn đồ bậy bạ được.

"Cháo cũng không nóng nữa, há miệng ra anh đút em ăn!"

Bạch Dương Vĩ cầm bát cháo ngồi xuống cạnh giường, định giúp Sở Hòa ăn cháo. Nào ngờ cậu lại cự tuyệt,làm ra động tác.

"Tôi tự ăn được!"