Mặt tôi lúc này có chút ngại ngùng, tôi quay mặt ra cửa để tránh đi những ánh nhìn kỳ lạ từ anh. Khoảng cách của tôi và anh trên chiếc xe này là cả hai đều ngồi nép ra cửa và nhìn ra bên ngoài, suy nghĩ về những thứ xa vời tầm tay. Cuối cùng chúng tôi cũng có mặt tại nơi đưa tiễn Phương Hà lần cuối, khi chúng tôi xuất hiện mọi người xung quanh bàn tán xôn xao rất nhiều, còn kèm theo của lời chửi rủa tôi và anh rất nặng. Dù vậy tôi vẫn bình thản mà đứng nhìn Phương Hà được đất cát phủ lấp, đây là lần đầu tiên tôi hiểu được cảm giác mất đi người thân là như thế nào. Dù xung quanh có bao lời chửi rủa tôi cũng mặc chẳng để tâm đến. Tôi thầm nghĩ "Rồi chúng ta cũng sẽ gặp nhau thôi."
Thế là kết thúc hết một ngày dài của tôi, lúc mọi người đã về gần hết, tôi vẫn xoay đầu nhìn lại thì thấy Minh Khôi vẫn ngồi đó, tôi quyết định quay trở lại đi theo sau là hai người đàn ông không lành lặn. Khi đến gần cậu ấy tôi nhẹ nhàng đặt bàn tay mình lên vai cậu, như một lời an ủi bằng hành động. Lúc này Minh Khôi mới chậm rãi cất giọng xen lẫn những âm thanh ức nghẹn:
- Tôi đã chuẩn bị một món quà để mừng ngày sinh nhật của cô ấy… nhưng giờ chắc có lẽ chẳng thể trao tận tay cô ấy được rồi… anh đáng chết thật ấy, nếu lúc đó anh có mặt chung với em thì đâu để đến nông nỗi này hả… Phương Hà. Anh xin lỗi… xin lỗi...
Đoàn ngồi chồm hổm xuống kế bên Minh Khôi, giọng anh nặng trĩu an ủi:
- Xin lỗi vì những thứ anh tôi đã gây ra cho cậu và Phương Hà nhưng hiện tại điều cô ấy muốn nhất là được nhìn thấy cậu cùng với Cảnh Phi được sống hạnh phúc, cậu cũng nên hiểu, Cảnh Phi thật sự không muốn chuyện này xảy ra. Tôi mong cậu sau này sẽ suy nghĩ thoáng hơn và bớt đau buồn hơn, như thế Phương Hà ở trên trời cũng sẽ nhẹ lòng mà thanh thản ra đi. Mọi lỗi lầm hãy cứ trách lên tôi!
Tôi cũng quỳ xuống dứt thoát nói lớn:
- Cậu về nghỉ ngơi đi, tôi sẽ thay cậu ở bên cạnh Phương Hà ngày cuối, mọi người về hết đi, em muốn ở đây một mình. Minh Khôi cũng đã vất vả mấy hôm nay rồi còn người bạn như em lại quá an nhiên...
- Tôi không dành với bà!
Minh Khôi nói rồi đứng dậy đi một mạch mà chẳng quay đầu nhìn lại, dáng vẻ anh trông mệt mỏi rầu rĩ làm sao. Đoàn thấy thế liền bảo với Hoàng Du:
- Này, cậu đưa cậu ấy về đi, tôi ở lại với Cảnh Phi.
- Ừ tôi biết rồi.
Hoàng Du được điều đi ra xe trước, còn Đoàn thì ngồi lại bên cạnh tôi, không khí bây giờ thật nhẹ nhàng làm sao. Cuối cùng thì tôi cũng có thể ngồi đây tán gẫu với Phương Hà lần cuối. Tôi nhìn tấm hình trên bia mộ, một chút nhớ một chút thương và một chút đau lòng… khi ngồi ở đây tôi mới biết cảm giác sinh ly tử biệt nó đau đớn đến mức nào, cảm giác không thể khóc còn đau hơn là phải khóc... Đến khi trời bắt đầu chuyển mưa, Đoàn mới khẽ gọi tôi:
- Mưa rồi, mình về thôi.
Tôi còn chút quyến luyến không nguôi bản thân lại muốn dầm mưa ở đây thêm một chút, nhưng tiếng gọi của Đoàn phần nào khiến tôi thức tĩnh mà quyết định đi về. Tôi đứng dậy khẽ gật đầu đồng ý với anh, rồi lại một tay đỡ anh ra xe. Khi anh đã yên vị trong ghế xe hơi chỉ còn tôi là vẫn đứng ở bên ngoài, lúc chuẩn bị bước vào xe, một bên tai tôi nghe rất rõ tiếng nói thân thuộc của Phương Hà, từng câu từng chữ như chạm đáy nỗi đau của tôi.
"Cảnh Phi... có một người bạn tốt như bà, dù có chết, tôi cũng không hối tiếc."
Tiếng nói vừa dứt là lúc nước mắt tôi tuôn rơi, tôi cứ đứng quay lưng về phía xe hơi mắt vẫn hướng về nấm mồ vừa mới cất của Phương Hà, người bạn xấu số của tôi ơi, giọng nói tôi vang xen lẫn của tiếng mưa ào ạc:
- Tôi cũng vậy… mãi không hối tiếc! Tạm biệt..
Nhíu chặt môi để không khóc thành lời, tôi quay lưng bước vào xe, mắt vẫn không dám nhìn lại về phía sau vì sợ… sợ rằng bản thân không kiềm được mà bật khóc. Nhìn về phía cửa sổ cả một bầu trời hình ảnh về con Hà hiện rõ qua từng năm trong đầu tôi, ký ức đó đẹp đẽ và hạnh phúc biết bao… còn cả lời hứa mà khi nhỏ đã cùng nhau thề ước:
Sao này khi về già chúng ta bỏ hết công việc cùng nhau đi du lịch năm châu bốn bể, tôi muốn được ăn sạch hết hãy các món ngon trên thế giới này và đặc biệt là đi cùng bà.
Lúc đó đừng có mà nói chồng con gì ở đây hết nha. Móc méo đi... "
Dù cố gắng cắn môi đến bật máu để kìm nén thế nào, khi nhớ lại những kỉ niệm ngày xưa tôi cũng không thể chịu được mà bật thành tiếng. Đoàn ngồi xích lại vào tôi, anh ôm tôi vào lòng, một lần nữa tôi cũng phải nhờ đến sự an ủi từ anh, chẳng lần nào tôi khóc mà anh không ôm tôi vào lòng. Anh nhẹ nhàng như gió, như ngọn gió này lại chẳng chịu bay đi mà luôn ở bên cảnh tôi mỗi lúc tôi có chuyện. Giọng anh vang lên lại khiến tôi đau lòng hơn mà gào khóc: