Vú mỉm cười nhìn tôi rồi quay sang nhìn xuống những tờ giấy được rải rác ở dưới mặt sàn. Bà cúi người lụm lên xem, sắc mặt có phần thay đổi hẳn, chỉ có tôi là không quan tâm đến chuyện đó nên cứ ngồi ăn ngon lành thôi. Hình như là vú đã đọc xong nên cũng buông tờ giấy trả về vị trí ban đầu của nó, bà nhìn lên tôi, rồi nói, giọng bà có phần thê lương bảo với tôi:
- Con vẫn nhất quyết ly hôn sau? Không thể vì đưa bé hả Cảnh Phi.
Tôi đang húp miếng nước súp, vẫn cố đưa mắt nhìn lên bà, rồi cất lời nói ra thản nhiên đến lạnh lẽo:
- Vậy ai sẽ vì con ạ? Vú nghĩ là anh ta sao? Con không thể tin được người đó! Đứa con này là đến không đúng lúc thôi, nếu nó đến trễ hơn một chút chắc giờ con đã ly dị xong để cao chạy xa bay khỏi con người đó rồi.
Vú Hồng im lặng không nói gì nhưng tôi nghĩ là vú biết những gì tôi nói, nếu không quá hiểu thì cũng là hiểu xơ xơ. Hình như là không thể im lặng lâu hơn nên vú đã kể cho tôi nghe một sự thật động trời:
- Ông chủ mất… thật sự không liên quan gì đến Đoàn, chính mẹ con là người đã làm cho ông chủ lên cơn đau tim rồi mất. Bây giờ nhà của ông Võ đang được cảnh sát túc trực nghiêm ngặt để hợp tác tìm ra bà ta. Cảnh Phi à… sao số con khổ thế này cơ chứ!
Bà nói xong thì ngồi xích lại ôm chầm lấy thân thể nhỏ bé của cô vào lòng, như một người mẹ… à không còn nhiều hơn thế. Chắc có lẽ trước giờ chỉ có vú Hồng là cho tôi được cái cảm giác tình mẫu tử ra làm sao! Thật sự khi nghe những gì vú nói, tôi cứ hờ hững mãi cũng chẳng biết có nên khóc tiếp hay không? Khóc nhiều quá thì con tôi mặt nó có bị buồn không? Tôi không muốn con tôi khi chào đời sẽ biết được mẹ nó từng khổ sở như thế nào.
Sống trong nhung lụa nhưng cuộc đời lại trãi dài sự bi thương, có giây phút nào tôi thấy bình yên không? Cũng có đó nhưng sao nó lại ngắn ngủi đến lạ....
Sau khi tôi ăn xong thì vú cũng bưng bê đồ đi xuống và khép chặt cửa lại cho cô, bên ngoài là người con trai ấy, Đoàn nãy giờ vẫn chờ sẵn ở ngoài phòng chỉ xem coi cô đã ăn hết sạch con gà tiềm mà anh đã tự tay hầm chưa. Lúc nhìn vào hố đựng đồ ăn, anh thở dài một hơi rồi nhìn vú Hồng và nói:
- Sao cô ấy vẫn không ăn hết vậy vú?
- Vú cũng ép lắm mà con bé chỉ ăn được nhiêu đó thôi, riêng sữa bầu thì nó uống sạch, có vẻ cậu mua sữa này là hợp với em bé trong bụng rồi đấy.
- Dạ, thế thôi buổi trưa vú lo cho cô ấy giúp con nhé, giờ con lên công ty.
Vừa nói xong thì anh đã ho lên vài tiếng trong có vẻ rất mệt mỏi, vú Hồng thấy thế có phần lo lắng cho cậu nên liền hỏi:
- Này… cậu không khỏe sao? Làm việc nhiều quá nên bây giờ mất sức rồi à? Cậu ngồi đây đi để tôi hâm lại gà tiềm của Cảnh Phi đưa cậu ăn dù gì nó cũng không ăn hết, nên thôi thì cậu cứ ăn đi.
Nghe vú Hồng nói vậy, anh cũng không còn hơi sức đâu mà ầm ừ hay dạ, anh ngồi xuống bàn ăn nhưng ánh mắt vẫn hướng lên trên tầng nhà, đến khi vú Hồng hâm xong thì đem ra đặt nhẹ lên bàn rồi nói tiếp:
- Con bé không bị nghén, ăn gì cũng rất dễ, nên con đừng lo quá. Cứ tập trung lo cho công việc ở công ty, còn riêng bé Sin thì con đã dự tính đem nó qua cho nhà ba huỳnh của con à?
- Dạ, dù sao ba con cũng ở một mình giờ có thêm đứa cháu ông ấy sẽ vui hơn.
Vú Hồng trầm mặt một lúc nhìn Đoàn, gương mặt anh tú ngày nào nay lại có phần hốc hác hơn. Bà cảm nhận được anh đang không được khoẻ cơ thể cũng gầy gò hơn trước rất nhiều, vú Hồng thở dài giọng bà đều đều âm thanh lại rất từ tốn:
- Con đừng uống bia rượu nhiều quá, có đi tiếp khách thì cũng nên hạn chế thôi! Bây giờ là thời điểm khó khăn nhất cho cả con và Cảnh Phi, dù con đã làm gì sai với nó thì ta nghĩ nếu con biết hồi tâm chuyển ý, con bé cũng sẽ tha thứ cho con thôi!
- Vú nói phải, nhưng cô ấy sẽ tha thứ cho con chứ! Ngày nào mà con không nhận được một lá đơn ly hôn từ chính tay cô ấy đâu, con biết mình sai nhưng con thương Cảnh Phi là thật lòng, cô ấy cứ hành hạ con cả đời này cũng được, chỉ mong đừng bảo con ly hôn.
- Ta cũng muốn biết tại sao con lại đối xử với con bé như thế? Cảnh Phi nó có lỗi gì với con?