Có Một Loại Bi Thương

Chương 95: Kế Hoạch Bắt Cóc





Tên mập tính vùng dậy đập bàn thì bị Minh Khôi cho ăn thêm vài cú đấm vào mặt khiến hắn choáng váng ngã gục tại chỗ. Cô gái phục vụ khi nào cũng phải há hốc mồm khi nhìn thấy cảnh trước mặt, anh lại có phần không quan tâm nên buông ra thêm một câu rồi quay người đi vào phòng vệ sinh:

- Mày biết quán này ai bảo kê không hả? Khôn hồn thì đừng xuất hiện thêm lần nữa, không tao cho người lột da róc xương mày ra đấy!

Cô gái phục vụ thấy vậy liền ráo riết cúi đầu xin lỗi vị khách vừa mới làm khó mình, rồi chạy nhanh theo phía sau lưng Khôi, anh không quan tâm liền đi thẳng vào phòng vệ sinh nam rồi rửa tay sao đó đi ra thì đụng mặt cô phục vụ. Cô ta thấy anh đi ra cũng háo hức lắm cứ nói lời cảm ơn với anh mãi đến khi anh rời đi khỏi quán thì cũng nhanh chân chạy theo níu kéo anh lại, cô hỏi gấp:

- Tôi có thể biết tên anh được không? À chỉ là nếu lỡ chúng ta gặp lại nhau tôi vẫn biết tên anh để gọi.

Anh không xoay người lại, chỉ nhàn nhạt bảo với người ở đằng sau lưng:

- Đây là lần cuối tôi tới đây.

Cô ngạc nhiên hỏi lại anh:

- Sao vậy? Nhìn chung hình như anh là khách quen của ông chủ, đồ ăn không vừa miệng anh nữa à!

Khôi khẽ thở dài rồi ngước mắt lên nhìn bầu trời xanh biếc, trong lòng thầm mỉm cười một cái, anh nói:

- Đồ ăn rất ngon, tôi đã ăn thay phần của cô ấy rồi! Giờ thì tôi không muốn ăn nữa.

- Cô ấy là bạn gái của anh à? Sao anh lại đi một mình?

Anh bước đi thêm vài bước rồi khựng lại, buông ra một câu nhạt nhẽo đến đau lòng:

- Cô ấy không đến được nữa...

Bóng lưng ấy cứ chậm rãi từng bước nặng nề đi về phía trước, tấm lưng cao ráo nhưng u uất sự cô đơn đến đáng sợ. Cô gái phục vụ vẫn không nản lòng mà dùng hết sức nói lớn để anh có thể nghe thấy:

- Nếu lần sao gặp lại… anh cho tôi biết tên anh nhé! Còn tôi tên là Minh Thu.

Minh Khôi nghe thấy cái tên Minh Thu như mùa thu vậy, anh thoáng chợt nghĩ: "Ra là họ có điểm chung, hảo nào anh nhìn cô gái đó cứ thấy giống em… Hà ơi."

Chiếc xe màu đen chạy ngang qua Minh Khôi, người ngồi trong xe không ai khác là Cảnh Phi và Hoàng Du. Đến khi chiếc xe dừng lại bên hông căn biệt thự của nhà Cảnh Phi, cô bước xuống chào tạm biệt người trong xe rồi chậm rãi đi vào nhà. Nhưng chiếc xe của Hoàng Du vừa đi khuất thì một bóng xe hơi đen 16 chỗ chạy ù tới, lúc này vú Hồng đang tất bật trong bếp núc nên chẳng mảy may để ý ra ngoài sân.

Chiếc xe tông mạnh vào cổng khiến nó bị bung ra, Cảnh Phi nghe tiếng động ở phía sau liền xoay người lại xem thì nhìn thấy được khoảng 3 đến 4 tên lao xuống về phía cô, Cảnh Phi hốt hoảng, cô dùng hết sức la lên thì một tên trong số chúng dùng khăn tẩm thuốc mê bịt chặt miệng cô lại đến khi cô vùng vẫy rồi dần ngấm chìm vào thuốc thì bất tỉnh hẳn.

Bọn chúng bế cô lên xe, chưa kịp khởi động máy thì 3 4 người từ trong nhà chạy ra, họ hô hoán xung quanh, tên lái xe gấp rút phóng lao ra va đụng phải một chiếc xe tai ga rồi chạy thoát… vú Hồng lúc này mới thất kinh hồn vía mà nhanh chóng gọi báo cho Đoàn. Khi nghe xong cuộc điện thoại từ vú Hồng, anh tất tốc phi xe thẳng về nhà bỏ ngang các công việc quan trọng trên công ty, lúc về đến nhà đã nhìn thấy một đống hỗn độn ở trước sân, vú Hồng đang ngồi thất thần ngay thềm nhà chỉ còn mỗi chú Định là tỉnh táo để gọi cho cảnh sát.

Người làm trong nhà đa phần là nữ mà cũng chỉ có mấy người nên lúc xảy ra vụ việc chẳng ai dám ra can ngăn với bọn chúng đến khi vú Hồng từ bếp đi ra nhìn thấy thì lúc này Cảnh Phi đã bị bọn chúng bế lên con xe 16 chỗ rồi chạy đi mất. Chú Định có phóng xe máy rượt theo nhưng đến ngã tư B là mất dấu bọn chúng nên ông đành chạy về để thông báo cho cảnh sát, anh nghe xong tất cả thì đứng chết chân tại chỗ, trong đầu nhớ đến câu nói của Chiêu Lâm

"Còn chưa biết ai là cáo già!"

Anh ngay lập tức quay người ra ngoài sân, rồi leo lên con xe của mình và phóng đi mất… lúc đi vẫn không quên nói lại với chú Định:

- Chú thu xếp mọi thứ ở nhà giúp con, con phải đến tìm gặp một người.

***

Chiếc siêu xe lao thẳng vào trong sân biệt thự nằm ngoài vùng thành phố, Đoàn nhanh chân bước xuống xe đi vào bên trong. Không nói không rằng với bất kỳ ai, anh tiến thẳng lên tầng trên rồi đi lại một căn phòng, bản thân hiện tại đã quá mất bình tĩnh nên đã dùng lực đá phăng cánh cửa khiến cho nó bật tung chốt khoá, người con gái bên trong đang ung dung đánh máy tính nhưng hình như là cô đã biết là sẽ có người đến tìm mình nên thần thái vẫn thản nhiên như không có chuyện gì xảy ra. Chiêu Lâm xoay người lại nhìn vào gương mặt mất bình tĩnh của Đoàn, giọng nói có phần giễu cợt bảo:

- Sao bao lâu xa cách thì cuối cùng anh cũng xuất hiện ở đây sao? Anh là nhớ em muốn đến thăm em hay là anh muốn xem em chăm sóc chú Lam tốt như thế nào?